Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 104: Trống (2)

“Tùng tùng tùng!” bên trong khu rừng u tối truyền đến tiếng trống dồn dập, thu hút tất cả mọi người nhìn về phía đó.
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc vô thức cúi đầu nhìn chiếc trống vỡ trên mặt đất. “Tiếng trống? Sao vẫn còn tiếng trống? Trống của Lý Chí rõ ràng đã bị tôi hủy rồi mới đúng!”
“Mời thần đây !”
Cùng với tiếng trống và thần điệu, một bóng người lảo đáo bước ra từ trong rừng, đó là Nhị thần, hoặc là nói, là Lý Chí.
Cùng với những thứ mọc ra từ trên mặt của Lý Chí, những thứ trên mặt của Nhị thần rời khỏi đó, đã không còn tung tích, hai người bọn họ không ngờ cứ như vậy mà dễ dàng đổi vị trí cho nhau, Lý Chí biến thành Nhị thần, Nhị thần đã biến thành Lý Chí.
“Tùng tùng tùng!” tiếng trống đường đột vang lên từ phía thân dưới của Lý Chí, khi những người khác nhìn về hướng phía dưới người của hắn, đột ngột hít sâu một hơi.
Chỉ thấy người này y phục mở toang, một cánh tay dùng sức kéo phần da thịt từ bụng ra, còn tay còn lại cầm roi trống cứ như vậy mà gõ.
Không có trống, không ngờ Lý Chí lại lột da người của mình lên làm trống! “Tùng tùng tùng!”
“Nhật lạc tây san hắc liễu thiên, gia gia hộ hộ bả môn quan hỉ thước lão nha bôn đại thọ, gia tước biết cổ bôn phòng diêm ngải, tiểu ốc đoạn liễu hành hộ nạn thập gia đáo hữu cửu hộ tỏa toàn thặng nhất gia môn một quan thiếu hương đả cổ ngãn thỉnh thần tiên liễu ngải !”
Vừa dứt lời, Nhị thần gục dưới đất đột ngột bật dậy, cho dù lúc này một nửa lớn phần đầu của hắn đã bẹp xuống.
Tiếng “Xì xì” không ngừng, tất cả binh khí đến cả trường kiếm trong tay của Lý Hỏa Vượng bỗng chốc đâm vào trong cơ thể của Nhị thần.
Lý Hỏa Vượng vô cùng khẳng định nhát kiếm này của mình đã đâm vào trái tim của ả ta, nhưng mà Nhị thần lại vẫn đứng sừng sững tại đó.
“Tiên thỉnh hồng lai hậu thỉnh hoàng thỉnh đích thanh phóng nhân vân đới bi vương hồng gia vi súy thủ hoàng gia vi tiên phong thanh phóng nhân vân vi trạm trụ na cá bi vương vi đường khẩu ngải !”
Nghĩa là Mời hồng trước mời đỏ sau, mời thanh phong mây mù đem theo bi vương, hồng gia làm lãnh đạo, vàng gia làm tiên phong, thanh phong mây mù sẽ đứng, bi vương kia làm người mở đường ây.
Một sức mạnh cực lớn đột nhiên truyền đến từ trên người của Nhị thần, cùng với đó ả ta đột ngột vặn vẹo thân thể, tất cả mọi người nắm giữ binh khí ở bốn phía bỗng nhiên buông tay.
"Không được! Bắt buộc phải làm cho tiếng trống của Lý Chí ngừng lại! Hắn là mấu chốt!” Lý Hỏa Vượng tay phải móc ra, chiếc chuông vàng đồng bỗng nhiên xuất hiện trong tay của cậu.
“Reng reng reng!” “Tùng tùng tùng!”
Hai âm thanh không giống nhau dây dưa vướng mắc vào nhau ở trong rừng cây.
Các loại đường nét ở tứ phía nhanh chóng ngưng tụ thành Du lão gia, Lý Hỏa Vượng đột ngột lắc mạnh cái đầu choáng váng của mình, Du lão gia bỗng chốc chia thành bốn, lao về phía Lý Chí.
Không hề quan tâm đến cơ thể vì lột da mà máu chảy không ngừng, Lý Chí trán nổi gân xanh miệng không ngừng run rẩy, tốc độ của thần điệu bỗng chốc tăng nhanh gấp hai lần.
“Trác thượng tửu tịch lạc thành lạc hội hảo cật hội hảo hát hảo cật hảo hát hảo na ca nễ đối bang binh giảng lai nễ đối bang binh thuế bang binh hảo lai cấp nễ bị trứ yếu cật phì đích ngưu dương nhục yếu cật sấu đích kê áp nga lão tiên nễ tửu thị yếu cật na vong bổn nhục bang binh dã đắc tưởng triệt cấp nễ lộng ây !”
Nghĩa là "Tiệc rượu trên bàn hoàn thành, sẽ ăn ngon sẽ uống ngon, ăn ngon uống ngon cái đó ngon, ngươi đối với người giúp đỡ mà nói ngươi đối với người giúp đỡ mà nói, người giúp đỡ tốt tới chuẩn bị cho ngươi, phải ăn thịt trâu, thịt dê béo, phải ăn thịt gà, vịt, ngỗng gầy, lão tiên người chính là phải ăn thịt quên nguồn gốc, người giúp đỡ cũng phải nghĩ đường làm cho ngươi ây !”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cổ đau nhói, không biết từ lúc nào, tên Nhị thần kia đã đứng sau lưng cậu, miệng đầy răng nanh há miệng to hung hăng cắn vào thịt trên vai của cậu.
Thấy Lý Hỏa Vượng gặp phải đột kích, vị Du đạo gia ở phía xa nhanh chóng bay trở lại, hung hăng xông về phía Nhị thần.
Nhưng trước nay ông đều là thể hư vô, lần đầu tiên lại đụng phải đầu cứng, Du lão gia hung tợn tông vào người Nhị thần, không những không có đâm vào trong, mà ngược lại còn bị bật phản ngược trở về.
“A a!” Tiếng rống thô bạo vang lên, một cây gậy thô cứng vung tới, lướt qua mặt của Lý Hỏa Vượng, hung bạo đập vào đầu của Nhị thần.
“Xoẹt” một tiếng, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, tuy rằng Nhị thần đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà một mảnh thịt lớn trên vai của Lý Hỏa Vượng cũng bị kéo theo.
Cơn đau dữ dội khiến cho Lý Hỏa Vượng xem chút nữa ngất đi vì đau, nhưng mà bây giờ hắn không quan tâm được đến mấy thứ này, lôi ra hai cái lọ nhét vào người Cẩu Oa ở bên cạnh đang muốn đỡ giúp.
“Một lọ là thuốc độc, một lọ là thuốc mê, đều bôi lên đao, các ngươi giúp ta trói tên này.”
Bản thân không thể đối phó địch hai bên, bắt buộc phải tách một bên ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận