Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1139: Buông xuống

Bạch Linh Miểu thi lễ từ đài hoa sen, cung kính hành lễ Phật với một vị lão hòa thượng mặt mũi hiền từ rồi nói: “Phương trượng, đa tạ hao tâm tổn trí mấy ngày nay.”
“A di đà phật, nữ thí chủ đừng nói vậy, trong Tu La đạo này bần tăng thật sự không giúp được gì, cũng chỉ có thể dốc hết một chút sức lực trên chuyện này.”
Sau khi hai người khách khí lẫn nhau một phen, Bạch Linh Miểu bái biệt phương trượng Chính Đức Tự, xoay người rời khỏi hậu viện đi vào tòa chùa miếu hương khói cường thịnh phía trước.
Ở bên trong tiền điện, một bức tượng Phật tổ to lớn nằm trên bảo, hưởng thụ sự cung phụng và cúng bái của dân chúng.
Bạch Linh Miểu cầm lấy bốn cây hương, sau khi lạy ba lạy với Phật tổ như những người khác, thận trọng cắm vào bên trong lư hương.
Vừa từ trong điện đi ra, một tòa thành trì hỗn độn náo nhiệt xuất hiện trong phạm vi cảm giác của Bạch Linh Miểu.
Thật sự rất khó tưởng tượng, một tòa thành trì lớn như vậy vào một tháng trước vẫn nằm trong sự khống chế của Pháp Giáo, nhưng đến hiện giờ, lại bị bọn họ chiếm xuống, thuộc về sở hữu của Đại Lương.
Những dải vải đen và cả khăn quàng mũ trắng từng phủ khắp thành trì vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhiều hơn là ấn hoa sen màu trắng trên trán bọn họ.
“Thánh Nữ đại nhân! Thánh Nữ đại nhân tới!”
“Nhanh! Con trai, dập đầu một cái với Thánh Nữ đại nhân! Nguyện Thánh Nữ đại nhân phù hộ cha con sớm ngày trở về.”
Chỉ cần là tín đồ Bạch Liên Giáo, lập tức nhao nhao quỳ rạp sát trên mặt đất, cả con phố đại khái phải quỳ đến nửa con phố.
Lúc trước Pháp Giáo khuếch trương nhanh cỡ nào, vậy thì hiện giờ Bạch Liên Giáo khuếch trương nhanh cỡ đó, đặc biệt là có sự trợ giúp của triều đình.
Hiện tại trong thành trì đều dán cáo thị, bất kể là tin vào giáo nào, dù sao đều phải tin một cái. Bất cứ ai dám không tin giáo phái, trực tiếp chém đầu.
Loại biện pháp này tuy rằng đơn giản thô bạo, thế nhưng đối với sự thẩm thấu của Pháp Giáo là cực kỳ hữu hiệu, chỉ cần tin Vô Sinh Lão Mẫu, vậy thì không có bao nhiêu người ký thác hy vọng lên người Vu Nhi Thần.
Vu Nhi Thần nói rồi, Vô Sinh Lão Mẫu đều có thể làm được, vậy tại sao không tin một cái không dễ dàng mất đầu.
Bạch Linh Miểu biểu cảm ôn hòa nhìn bọn họ, chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ.
Theo tay Bạch Linh Miểu phất qua đầu một số người, làm cho những người này lập tức cảm nhận được sự mừng rỡ như điên, cảm giác như mình đã nhận được sự chăm sóc của Vô Sinh Lão Mẫu từ Thánh Nữ.
Khi nhìn thấy một tiểu khất cái bị thương giãy giụa bò về phía mình, Bạch Linh Miểu đi qua, đi tới trước mặt hắn.
Trong ánh mắt hắn nhìn Bạch Linh Miểu tràn ngập khát khao: “Thánh... Thánh Nữ đại nhân, cha mẹ ta, còn có đại ca nhị ca ta đều đã chết, ta tin vào Bạch Liên giáo chúng ta, bọn họ thật sự có thể không cần làm cô hồn dã quỷ, thật sự có thể sống ngày tháng tốt đẹp ở quê hương chân không sao?”
Nhìn vào cái bụng đã bắt đầu sinh giòi của đối phương, cùng với khuôn mặt vàng như sáp không bình thường một cách rõ ràng, Bạch Linh Miểu biết, hài tử này chỉ sợ không sống được mấy ngày nữa.
Bất kể tại sao lại có chiến tranh, người chịu khổ vĩnh viễn là cùng một loại người.
“Đúng vậy, ngươi yên tâm đi, cha mẹ ngươi còn có huynh đệ tỷ muội của ngươi giờ phút này đều đang ở quê hương chân không.” Đưa tay vỗ nhẹ lên đầu tiểu khất cái kia, làm cho trên mặt hắn ta lộ ra sự vui vẻ tự đáy lòng.
“Vậy thì tốt quá, ta sắp sửa có thể được gặp mặt họ rồi.”
Nhìn thấy đối phương nở nụ cười vui vẻ, Bạch Linh Miểu móc ra trống bên hông nhẹ nhàng gõ lên, rất nhanh dưới sự trợ giúp của Tiên Gia Bạch Gia, dáng vẻ thiếu niên kia lập tức khôi phục rất nhiều.
“Cha mẹ ngươi còn nói, để ngươi sống thật tốt, bọn họ còn mong ngươi con cháu đầy nhà nữa đấy.”
“Sẽ! Ta sẽ! Ta sẽ xây lại từ đường Diêu gia chúng ta! Ta sẽ cưới vợ nối dõi tông đường!”
Bạch Linh Miểu đứng dậy, lần lượt an ủi những người khác với cùng một thái độ an ủi thiếu niên.
Đợi đến khi cô lần nữa quay lại một chỗ đường khẩu của Bạch Liên Giáo, liền nhìn thấy Lữ Tú Tài đang hết sức chuyên chú giải đáp một số chuyện tu luyện cho tín đồ Bạch Liên Giáo mới.
Lữ Tú Tài của hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi hình dáng so với lúc vừa tới, má trái của hắn ta lõm xuống, hàm răng bên trong đã hoàn toàn không còn, xương quai xanh kia bọc một miếng vải đang rỉ máu, da nơi đó cũng không còn.
Tay áo tay trái rỗng tuếch, tay phải cũng chỉ còn lại có bốn ngón tay không có móng tay, đi kèm với vết sẹo toàn thân kia, nhìn qua vô cùng thê thảm.
“Đại Thiên Lục” tuy rằng có thể làm cho Lữ Tú Tài sống sót từ cái cối xay máu thịt thảm thiết dị thường kia, nhưng tương ứng với nó là hắn ta phải trả giá một chút từ trên người.
Nhìn thấy thanh âm của Bạch Linh Miểu, Lữ Tú Tài nhếch miệng vui vẻ quơ quơ bàn tay chỉ còn bốn ngón tay kia về phía cô: “Sư nương! Đã lâu không gặp! Đã gặp sư phụ ta chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận