Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1129: Tọa Vong Đạo (1)

Hắn sắp chết rồi, đây là một loại cảm giác, chỉ cần là người sắp chết đều sẽ có một loại cảm giác kia.
Lúc sắp chết, tầm mắt Lý Hỏa Vượng không tự chủ được dời lên trên. Tử Vong Tư Mệnh vốn dĩ chỉ nhìn một cái đã chịu không nổi, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt thân thiết, tới gần tản mát ra sự ấm áp phảng phất như vòng tay của mẫu thân mình.
Lý Hỏa Vượng dần dần nhìn thấy, mình cách đối phương càng ngày càng gần, trên mặt hắn dần dần lộ ra nụ cười.
Khi càng ngày càng gần, thứ trên trần nhà kia cũng dần dần xảy ra biến hóa, nó dần dần trở nên dẹp, dần dần biến thành một tấm gương sơn màu đen trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Trong tấm gương đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mình biến thành màu đen như mực, bốn mắt nhìn nhau, Lý Hỏa Vượng thông suốt một ít Thiên Đạo, một ít quy tắc ẩn chứa trong đó.
Tấm gương đó là một phần của chính mình, cũng là một phần của Khôi Lỗi, mỗi sinh vật sống từ khi sinh ra đã mang theo “cái chết”, mỗi sinh vật sống từ khi sinh ra đã là một phần của Khôi Lỗi.
Mà tất cả “cái chết” tập hợp, chính là Khôi Lỗi, xem thế gian thiên biến vạn hóa, nhưng tử vong vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tử vong cũng là vĩnh hằng.
Không biết nhìn bao lâu, ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng sắp từ trong gương thấy rõ mình chết như thế nào.
Tấm gương kia phảng phất bị thứ gì đó đẩy một cái, bỗng nhiên vỡ nát toàn bộ, ngay sau đó loại cảm giác vô cùng ấm áp kia cũng không thấy nữa.
Lý Hỏa Vượng phảng phất như sống lại tới lúc này mới phát hiện, không biết chuyện như thế nào, thứ trên đỉnh đầu vừa rồi đã hoàn toàn không còn.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác được dưới thân trống rỗng, ngay sau đó hắn mang theo cảm giác rơi xuống mãnh liệt, rơi xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh, hóa ra mình chỉ có khuôn mặt bay lên, cơ thể vẫn liền ở phía dưới.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đứng tại chỗ thật lâu.
Bỗng nhiên, hai người ngồi phịch xuống đất há to miệng thở hổn hển, cảm thấy may mắn mình đã sống.
“Vừa rồi…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Hỏa Vượng cố gắng hồi tưởng lại tất cả vừa rồi, lại phát hiện trước đó đã xảy ra chuyện gì, chính mình đã quên gần hết.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng hình như mình đã vòng qua được một kiếp.
“Là Quý Tai ra tay?”
Đợi sau khi thở đều một chút, Lý Hỏa Vượng suy tư chốc lát hỏi Hồng Trung ở bên cạnh: “Có biết quy luật xuất hiện của tên này không?”
“Chẳng phải ngươi nói rồi sao? Trí nhớ của ta chỉ có thể tồn tại một giờ, ngươi cảm thấy ta sẽ biết trước đó đã xảy ra chuyện gì à?”
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng cũng không hỏi nữa, Hồng Trung của hiện tại căn bản không có đầu óc, đầu óc của hắn toàn bộ khắc trên cột trụ khổng lồ.
Nhưng bất kể nói thế nào, nếu mình vẫn có thể sống sót dưới tình huống tiếp xúc với Tư Mệnh, không thể không nói vận khí coi như không tệ.
Quên rồi thì cho quên đi, có liên quan đến Tư Mệnh, vẫn là đừng suy nghĩ quá nhiều thì tốt hơn.
Nguy cơ tử vong đã qua, kế tiếp nên đến lượt Hồng Trung, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển nhìn về phía mặt mạt chược Hồng Trung đang ngồi phịch trên mặt đất.
Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Trung trước mắt, như có điều suy nghĩ dừng lại tại chỗ.
Nếu muốn đối phương đáp ứng yêu cầu của mình lần nữa, những thứ khác cũng không khó, chỉ cần dựa theo quy trình lúc trước làm lại một lượt là được.
Nhưng Hồng Trung trước đó đã nói xong hẳn hoi rồi, nhưng Hồng Trung cũng là Tọa Vong Đạo, kỳ thực trong lòng mình vẫn có chút nghi ngờ.
Cho dù là đối với Hồng Trung trước đó, trong lòng hắn vẫn luôn kiêng kỵ, không biết trong lòng đối phương có cách nghĩ khác đối với mình không.
Hiện giờ tên này vừa hay cài đặt lại một lượt, vậy có cần nhân cơ hội thăm dò Lý Hỏa Vượng Tọa Vong Đạo này một chút không?
Dù cho bị tên này nhìn thấu cũng không sao, dù sao một giờ sau, hắn sẽ không nhớ được gì cả.
Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy, hắn bình thản nhìn về phía khuôn mặt sụp đổ của Hồng Trung, hỏi: “Hồng Trung, có thể trả lời ta một vấn đề không? Vừa nãy tại sao nhìn thấy ta liền bỏ chạy? Chẳng lẽ ấn tượng của ta trong đầu ngươi tệ vậy sao?”
Nghe được Lý Hỏa Vượng hỏi, Hồng Trung cười cười: “Ha ha, ngươi cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi ở trong ấn tượng của người khác... rất tốt sao?”
“Đừng lừa mình dối người, nếu có lựa chọn, chính ngươi cũng không bằng lòng ở cùng Lý Hỏa Vượng.”
Nghe thấy lời này, lông mày Lý Hỏa Vượng dần dần nhíu lại: “Đừng quên, ngươi cũng là Lý Hỏa Vượng.”
“Ha ha ha, nói đúng rồi, ta cũng là Lý Hỏa Vượng, cho nên ta cũng chán ghét chính mình, nhàn rỗi nhàm chán, có đôi khi ta cũng lừa gạt chính mình.”
Đây cũng không phải là từ gì hay ho, Lý Hỏa Vượng dừng một hồi rồi hỏi tiếp: “Vậy nói cách khác, cho dù ta thật lòng muốn giúp ngươi, ngươi cũng không tin ta?”
Hồng Trung cười cười: “Nếu ngươi nói thật lòng, ngươi dám tin sao? Ngươi không tin ta, ta dựa vào cái gì tin ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận