Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1122: Vào (1)

Tuy rằng nói hắn có Hồng Trung giúp đỡ, nhưng chẳng lẽ mình bây giờ, trong chuyện này còn không sánh bằng một thằng nhóc?
“Lý đạo trưởng, hôm nay không giống ngày xưa, chúng ta nói như vậy là vì tốt cho ngươi, trở về đi.”
Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng nhíu mày: “Sao không giống ngày xưa? Trong khoảng thời gian này Phong Đô xảy ra chuyện gì sao?”
“Đại Hắc Thiên đã động, nó vốn nên vĩnh viễn chết ở đáy Thanh Khâu, nó vốn không nên động.” Một xác khô khác nói.
“Ngươi nói cái gì?” Lý Hỏa Vượng nghe nói như thế, trong lòng mơ hồ cảm giác được có chút bất an, Đại Hắc Thiên trong miệng hắn ta chỉ sợ chính là Tử Vong Tư Mệnh Khôi Lỗi.
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp đứng ở Thanh Khâu tế người hiến súc vật, vì tâm bố thí, vì thân bố thí, vì bầu trời bố thí, chính là vì để cho Đại Hắc Thiên an tâm già la da.”
“Có lẽ mệnh số đã đến, Đại Hắc Thiên của hôm nay, hắn đã rời khỏi vị trí trước kia của hắn.”
“Vậy sau khi Đại Hắc Thiên trong miệng ngươi rời khỏi vị trí của hắn, có liên quan gì với Phong Đô?”
Cả một đường quất roi thúc ngựa tới nơi này, nếu như nói không làm bất cứ gì mà cứ thế trở về, vậy Lý Hỏa Vượng cũng không cam lòng.
“Không, Lý chân nhân, ngươi không hiểu, Đại Hắc Thiên là phẫn nộ tướng của đại tự tại thiên, hắn mỗi động ngón tay một lần, thế gian người của một thôn làng phải chết, hắn mỗi đi một bước người của một trấn phải chết, hắn mỗi xê một trượng người của một thành phải chết.”
Nghe những thây khô Lạt Ma này nói, Lý Hỏa Vượng có chút hiểu được hậu quả của việc Tư Mệnh chưởng quản tử vong này loạn động.
“Chính vì như vậy, hiện giờ cỏ ở Thanh Khâu đều chết hết, chờ cỏ chết hết, sẽ chết bò chết dê, chờ súc vật đều chết hết, sẽ phải có người chết.”
“Nếu còn chết nữa, chỉ sợ Thanh Khâu lại một lần nữa biến thành Tử Nhân Khâu.”
“Chết vốn nên là an nghỉ và kết thúc cuối cùng, nhưng hiện giờ bởi vì Đại Hắc Thiên chuyển động, người chết khắp thiên hạ sẽ càng ngày càng nhiều.”
Có điều ngay khi nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng nhất thời hiện ra một tia hoang mang, hiện giờ chết nhiều người như vậy chẳng lẽ không phải bởi vì Vu Nhi Thần xâm lấn, bởi vì tai họa của Pháp Giáo sao?
Tại sao trong miệng tên này lại biến thành một loại quan hệ nhân quả khác?
Đối với lời nói trong miệng người này, Lý Hỏa Vượng bán tín bán nghi.
Vị đại sư này, cỏ Thanh Khâu sắp chết, ta cũng rất tiếc, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc ta đi Phong Đô? Ta không đi làm gì khác, ta chỉ muốn đi Phong Đô tìm người.”
“Ngươi nói với ta, ta cũng không giúp được gì, loại chuyện này ngươi nên đi tìm đám người Huyền Tẫn.”
Không cần quan tâm người khác nói thế nào, Lý Hỏa Vượng vẫn không quên mục đích mình tới, lo xong cho thân mình đã rồi hẵng nói.
Tiếng rắc rắc bỗng nhiên vang lên, dây thừng treo cổ bỗng nhiên đứt gãy, một xác khô từ giữa không trung, trực tiếp rơi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Cái đầu khô quắt giống như một lớp vỏ kia khó khăn vặn vẹo ra một biểu cảm cực kỳ phẫn nộ.
“Giờ Đại Hắc Thiên đã chuyển động, ngươi cho là hắn đang động ở đâu? Đương nhiên là ở Phong Đô! Đại Hắc Thiên ông a hồng quy chính giác! Ngươi thậm chí cũng không cần đụng tới hắn! Chỉ cần liếc hắn một cái, sợ là ngươi muốn chết cũng khó!
Lý Hỏa Vượng cau mày, Tư Mệnh, hắn cố gắng hồi tưởng lại tất cả những gì mình nhìn thấy ở Bạch Ngọc Kinh lúc trước.
Thế giới đi qua lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng đã quên gần hết, nhưng chỉ là những mảnh vỡ không trọn vẹn kia, cũng có thể làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng không tự chủ được mà run rẩy.
Trong những lần gặp gỡ ít ỏi của Lý Hỏa Vượng với Tư Mệnh, ngoại trừ Quý Tai ra, bất luận là Đấu Mẫu, hay là Ba Hủy, mình ở trước mặt bọn họ quả thực không bằng cả con kiến.
Hơn nữa loại tình huống đó, bọn họ thậm chí đều không hạ phàm, vỏn vẹn chỉ là hóa thân hoặc là từ xa nhìn mình một cái.
Tư Mệnh, Tư Mệnh chưởng quản Tử Vong, hôm nay mình thật sự có tư cách lấy lại thứ mình muốn từ bên cạnh một vị Tư Mệnh sao?
Nhưng nếu như không tu giả, tình huống hiện tại của mình còn kéo dài nữa, sẽ chỉ hại người hại mình.
Hiện tại trong nhất thời đi tìm biện pháp khác, cũng không tìm thấy được. Pháp Giáo vẫn đang ngược đãi, hiện tại cũng không phải là thời điểm lề mề.
Lý Hỏa Vượng khó xử đứng tại chỗ cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đưa mắt nhìn về phía thây khô trước mắt: “Nếu các ngươi đã quen thuộc với cái gọi là Đại Hắc Thiên kia như vậy, vậy các ngươi nhất định có cách tránh hắn nhỉ?”
Khi nhìn thấy đôi mắt lõm xuống của thây khô khẽ nhúc nhích, Lý Hỏa Vượng lập tức nói tiếp: “Nếu Huyền Tẫn đã nói chuyện với ngươi, vậy ngươi hẳn là biết thân phận của ta, cũng như biết tình hình bên phía Pháp Giáo kia hiện giờ khó giải quyết đến mức nào.”
“Nếu Pháp Giáo thực sự phản công tới, Trung Âm Miếu các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận