Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 448: Thác Bạt

Tuy rằng không thể ngừng cắn nuốt Hắc Thái Tuế, nhưng phải tìm cách giải quyết sự tình, tệ nhất cũng cần nghĩ biện pháp làm tác dụng phụ chậm phát sinh.
Xem lúc trước Hắc Thái Tuế cứu cậu một mạng, có lẽ có thể trao đổi tìm ra hướng giải quyết.
Nhưng lúc không cần thì nó hay xuất hiện, bây giờ Lý Hỏa Vượng tìm nó thì chẳng có chút tiếng động nào.
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì, luồn tay vào lỗ tai moi rồi móc ra, sợi bông nhét lỗ tai bị kéo ra.
Trong phút chốc, tai của Lý Hỏa Vượng cơ hồ bị các loại âm thanh ồn ào sắp làm điếc.
Sợi bông bị nhét trong tai lâu bị rút ra, ù một tiếng, các loại âm thanh chiếm cứ lỗ tai của Lý Hỏa Vượng.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách bên cạnh, tiếng la hét ngoài cửa sổ, thậm chí tiếng tim đập của cậu cũng rõ to.
Lý Hỏa Vượng thống khổ khép mắt lại cố chịu đựng, gắng phân biệt âm thanh. Mất thời gian một nén hương, cậu rốt cuộc nghe được giọng nói riêng biệt lúc ngừng lúc nối của Hắc Thái Tuế trong đống hỗn tạp.
“Ta nói chuyện với ngươi này! Ngươi nghe thấy không?” Trong tiếng ồn, Lý Hỏa Vượng gân cổ lớn tiếng kêu gào.
Rất nhanh, Hắc Thái Tuế đáp lại, không phải tiếng thì thầm khủng bố, ngôn ngữ âm u xa lạ, mà vẫn là những chữ đơn giản không có liên hệ gì.
"Khẩu ... Thiên ... Ngô ... ".
"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì! Có thể nghe hiểu lời của ta không? Ta chết ngươi cũng không sống được! Chúng ta tâm sự đi!"
Thứ này đều có thể tùy ý chui ra từ trong lỗ mũi, cổ họng của cậu, tuyệt đối không thể mặc kệ nó, nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Lý Hỏa Vượng vốn muốn đàm phán với thứ này, mặc kệ mục đích của nó là gì thì đều có thể thương lượng.
Nhưng hiện thực sẽ không theo ý của Lý Hỏa Vượng, đối mặt câu hỏi từ hắn, Hắc Thái Tuế vẫn đáp lại bằng những âm tiết đơn giản.
Nghe những chữ đơn quá mức đơn giản khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy nói chuyện với mình là một đứa trẻ bi bô tập nói.
“Con nít? Con nít!”
Lý Hỏa Vượng chợt nghĩ đến điều gì, ôm đầu bò dậy, kêu tiểu nhị đi lấy văn phòng tứ bảo, chịu đựng tiếng ồn lớn bên tai, ghi lại lời của Hắc Thái Tuế.
"Khẩu ... Mộc ... Thủy ... Hỏa ... Điền ... Văn ... ".
Từng nét chữ đơn giản bị viết trên giấy, nhìn trình tự và chữ quen thuộc, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra hiểu rõ:
“Thảo nào ta cảm thấy lời nó nói quen mắt quá, thì ra tất cả lời nó nói đều là ta đã dạy cho Lữ Tú Tài!"
Giờ thì sự thật đã rõ, đây là nguyên nhân tại sao Hắc Thái Tuế chỉ phát ra những từ đơn, bởi vì nó chỉ biết bấy nhiêu.
Nó chỉ là thừa dịp cậu dạy Lữ Tú Tài thì trùng hợp học được một ít.
Hắc Thái Tuế căn bản không hiểu hàm nghĩa của những chữ này, thứ duy nhất nó làm là không ngừng lặp lại.
“Hắc Thái Tuế này không biết nói thì ta làm sao giao lưu với nó được?”
Lý Hỏa Vượng lại nhét sợi bông vào lỗ tai, chắp sau lưng loanh quanh trong phòng thật lâu, Lý Hỏa Vượng nghĩ qua các loại biện pháp, cuối cùng đều bị chính mình phủ quyết.
Nó đang ở trong bụng cậu, vì áp chế ảo giác không thể đuổi nó đi, muốn giải quyết phiền phức này chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện chính mình chỉ có thể dùng cách ngốc nhất là dạy Hắc Thái Tuế biết chữ, nói chuyện.
Sau khi học nói chuyện thì có thể trao đổi với nó, lần trước đánh với Tọa Vong Đạo cũng là nó mang đến hiệu quả bất ngờ.
Chỉ cần có thể trao đổi đàng hoàng, không chừng thứ này cũng có thể bị sử dụng như ám khí.
Muốn dạy một bãi xúc tu nói chuyện, Lý Hỏa Vượng không biết phải mất bao lâu, nhưng có thể khẳng định sẽ không ngắn, nên mới nói là cách ngốc nhất.
“Thôi được, muốn dạy thì dạy, còn hơn là không có cách nào.”
Lý Hỏa Vượng giãy giụa ngồi xuống, lại cầm một tờ giấy tuyên màu ố vàng trải ra.
Muốn dạy cho Hắc Thái Tuế nói chuyện, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng chuyện này không phải một sớm một chiều, phải từ từ.
So sánh thì Lý Hỏa Vượng có việc khác quan trọng hơn, đó là đi chỗ đầu giả lấy thù lao, đây là việc đầu tiên cậu nhận từ Giam Thiên Tư.
Cảm giác vết thương đã lành hơn một nửa, Lý Hỏa Vượng kêu người khác thu thập hành lý chuẩn bị lên đường, mặc kệ ai khuyên đều vô dụng.
Bạch Linh Miểu tranh chấp với Lý Hỏa Vượng một trận, cuối cùng cậu lùi một bước, mua một chiếc xe ngựa, trên đường đi cậu chỉ nằm trên xe.
Lặn lội đường xe, chờ Lý Hỏa Vượng lại đi tới Ngân Lăng Thành vô cùng phồn hoa náo nhiệt thì vết thương trên người đã hoàn toàn khép lại.
Nhưng con mắt bị mất, hai khúc xương bên hông chưa mọc lại.
Không biết tại sao, so với da thịt móng tay thì xương và tròng mắt khép lại rất chậm.
“Lý sư huynh, theo hình vẽ trên bản đồ thì chúng ta không cần vào thành, đi con đường nhỏ này càng nhanh hơn. Lữ bầu gánh vừa đi vừa diễn kịch, chưa chắc nhanh bằng chúng ta.” Cẩu Oa đứng trước cửa Ngân Lăng Thành, đưa ra kiến nghị với Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận