Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 742: Thân thế của Cao Trí Kiên (2)

“Hoàng!” Cao Trí Kiên chỉ vào người nọ nói, ngay sau đó vẽ một đống lớn vàng thỏi bên cạnh người đó.
Sau đó hắn lại men theo người nọ vẽ song song một ít người nhỏ, khi Cao Trí Kiên vẽ một người ở chỗ cuối cùng, hắn dùng bàn tay ra sức vỗ vào mình: “Ta!”
“Ngươi là con trai của hoàng đế?!” Xuân Tiểu Mãn lập tức mở to hai mắt.
Nhưng đối mặt với câu hỏi này, Cao Trí Kiên gật đầu, lại dùng sức lắc đầu: “Không...... không...... không...... không biết!”
“Sao lại không biết nữa? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Nhưng... nhưng... có thể là... là giả!”
“Đây không phải là quá khứ của ngươi sao? Tại sao lại là giả? Mà những chuyện này ngươi đã nói với Lý sư huynh chưa? Huynh ấy thấy thế nào?”
“Chưa.”
“Tại sao vậy?”
Cao Trí Kiên do dự một lát, sau khi nhìn thoáng qua Xuân Tiểu Mãn, dùng ngón tay vẽ một người lớn ở bên cạnh người nhỏ đại diện cho hắn.
Trên mặt người lớn này dường như có thứ gì che phủ, không nhìn rõ diện mạo, hơn nữa sau lưng còn đeo ba thanh kiếm.
Sau khi Cao Trí Kiên cắn rách ngón tay, dùng máu nhuộm đỏ quần áo trên người đạo nhân đó, Xuân Tiểu Mãn lập tức hiểu được đối phương muốn biểu đạt ý gì.
“Đây là Lý sư huynh?” Dưới gầm trời này, mặc áo bào đỏ không có mấy người, cô ấy vừa nhìn đã nhận ra.
Cao Trí Kiên dùng sức gật đầu, tiếp theo hắn dùng ngón tay viết một chữ năm to đùng trên đầu mình.
“Chữ này ta biết, đây là năm trong một hai ba bốn năm, chữ này là đơn giản nhất rồi, cũng có nghĩa năm đó ngươi năm tuổi?”
Cao Trí Kiên dùng sức gật đầu, tiếp đó dùng ngón tay chỉ vào thanh kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng trên mặt đất, tiếp theo dùng sức vạch một cái, trực tiếp gạch đi người nhỏ đại diện cho hắn.
“Hả…Lý sư huynh giết ngươi? Giết chết ngươi lúc năm tuổi?” Khi Xuân Tiểu Mãn nói ra câu này, đến bản thân cô ấy cũng trở nên ngưng trệ.
“Ừm.” Sau khi thấy Cao Trí Kiên gật đầu, Xuân Tiểu Mãn lập tức cảm thấy đầu óc mình có chút rối bời.
"Ngươi bị Lý sư huynh giết, vậy sao giờ ngươi vẫn còn sống? Hơn nữa còn giết ngươi lúc còn là trẻ con?"
"Có thể... có thể... có thể là giả!" Nói đến đây, hắn một lần nữa vẽ một người nhỏ đại diện cho hắn, hơn nữa trên người còn vẽ giáp, hơn nữa dưới thân còn vẽ một chiếc xe.
Sau đó Cao Trí Kiên lại vẽ một đám người vây quanh hắn, cầm trường mâu trong tay đâm về phía hắn.
"Ngươi... lại chết rồi? Sao ta xem không hiểu gì vậy?"
“Loạn......” Cao Trí Kiên dùng sức vỗ vỗ đầu: “Loạn!” Động tác của Cao Trí Kiên bắt đầu thô kệch.
Sau đó Cao Trí Kiên lại vẽ cho mình nhiều cách chết, có cái bị chết đuối, còn có cái bị hỏa thiêu chết, thậm chí bị treo cổ.
Cuối cùng hắn dứt khoát không vẽ người nữa, mà là lấy ra than đen vẽ ra từng đống thứ màu đen, nhìn thấy vòng đen trên mặt đất, trong mắt Cao Trí Kiên dần dần lộ ra một tia sợ hãi, theo vòng đen trên mặt đất của hắn càng ngày càng nhiều, sợ hãi trong mắt hắn cũng càng ngày càng sâu.
Cuối cùng, khi cánh tay rắn chắc tráng kiện vẽ ra một vòng tròn lớn màu đen, sau khi hoàn toàn bao trùm tất cả, Cao Trí Kiên giống như bị thứ mình vẽ hù dọa, nhất thời nhảy dựng lên, liên tục lui về phía sau vài bước.
“Cao Trí Kiên...... ngươi không sao chứ? Có cần tìm lang trung đến xem cho ngươi không?”
Cao Trí Kiên lấy tay lau mồ hôi lạnh, một vệt màu đen cũng bị bôi lên mặt hắn.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận đi tới, bưng một đống đất lên, bước lên dùng chân giẫm lên những thứ màu đen kia.
Ngay sau đó hắn dùng than đen ở trên mu bàn tay mình vẽ một người nhỏ đại diện cho mình, tiếp đến hắn dùng bàn tay đại diện cho mình, đào đất giẫm lên kia, bỏ qua những màu đen kia, cuối cùng để lộ ra đống vàng thỏi đã vẽ trước đó: “Tiền!”
Bên dưới đống vàng thỏi, hắn lại trực tiếp vẽ ra một đường thẳng, trực tiếp nối đến dưới chân Xuân Tiểu Mãn: “Lấy!”
"Không không không, ngươi vẫn nên chờ một lát đi, đây giờ đã không phải là chuyện tiền hay không nữa, ngươi lại vẽ tỉ mỉ một chút, sao ta lại có chút cảm giác mơ hồ rồi chứ." Xuân Tiểu Mãn cảm giác đầu óc của mình cũng bị Cao Trí Kiên làm loạn theo.
“Ý của hắn đã rất rõ ràng rồi.” Một giọng nói từ cửa truyền đến. Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện là Triệu Ngũ đang chống gậy.
Nhìn tình cảnh này, dường như tất cả những gì Cao Trí Kiên vẽ hắn đều thấy được.
Triệu Ngũ đi tới trước mặt hai người, nhìn tất cả hoàn toàn thay đổi trước mặt, suy tư một hồi, mở miệng nói: "Theo như hắn vẽ, Cao Trí Kiên trước kia khẳng định là quan to hiển quý không sai được, bởi vậy trong nhà rất nhiều bạc.”
"Những cách chết đủ loại khác nhau kia, hẳn là đại diện cho sự rủi ro của tầng thân phận này, có điều nếu quả thật đến thời điểm miệng ăn núi lở, vạn bất đắc dĩ, hắn bằng lòng gánh chịu rủi ro, dùng thân phận quá khứ giúp chúng ta tìm đường sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận