Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 257: Thành (1)

"Tu chi hữu đồ! Tập dĩ thành tính! Truất thông huy thể! Tháp yên tọa vong! Bất động vu tịch! Kỷ vi nhập chiếu! Lý thù phương giả! Liễu nghĩa vô nhật! Do tư đạo giả! Quan diệu khả kỳ! Lực thiểu công đa! Yếu tai! Diệu tai! Ha ha ha!”
Cùng với tiếng niệm chú, đồ án bài lá cây của bài cửu mạt chược giống như nước từ dưới áo của họ chảy ra, nhanh chóng lan tràn dưới đất.
Những đường nét ghép thành các tấm phù lục kỳ lạ, những nét bút run run phát ra tiếng cười hoặc cao hoặc thấp.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, không ngừng truyền nhiễm giáo chúng Áo Cảnh Giáo xem cuộc chiến, cũng truyền nhiễm Đan Dương Tử và Lý Hỏa Vượng ở phương xa.
Âm thanh của mọi người vọng lại trong động đá vôi, tiếng vọng càng lúc càng lớn, lỗ tai của Lý Hỏa Vượng dần nghe được thứ ẩn dưới tiếng cười.
Một thứ âm u trúc trắc, khí quan cảm giác của người thường không hiểu nổi, tuy không hiểu nhưng Lý Hỏa Vượng có cảm giác quen thuộc.
“Đây là Hỉ Thần! Ta nhớ rồi, đây là Hỉ Thần của từ đường Hồ gia, Tọa Vong Đạo đang thỉnh Hỉ Thần!”
Đan Dương Tử thì nhận ra càng nhiều:
"Không đúng, nhóc, ngươi nói sai rồi, bọn họ không phải thỉnh! Bọn họ đang lừa!”
"Bọn họ chẳng những lừa Ba Hủy, cũng lừa Song Hỉ Thần của mình. Tất cả thần thông của họ không có cái nào là của chính họ, đều lừa từ chỗ khác.”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy một thứ gì đó bị tiếng cười dẫn đến, nó ở trong vách tường bắt đầu nhìn chăm chú vào cậu, đó là Hỉ Thần, có ba tầm mắt.
Tiếng cười bên tai càng lúc càng lớn, Lý Hỏa Vượng biết, mặc kệ bọn họ đang làm cái gì thì đã đến phút then chốt.
Khi tiếng cười sắp đến đỉnh cao, Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua ba vị Tọa Vong Đạo ngồi xếp bằng, khóe môi cong lên, thân thể bỗng rụt lại.
Tất cả Đan Dương Tử trong người, sâu thịt dây dưa với thịt dị dạng của hắn cũng rút lui theo Lý Hỏa Vượng.
Tình huống đột ngột này khiến tất cả những người có mặt đều bất ngờ không kịp đề phòng.
Đan Dương Tử lấy lại tự do không có bất cứ do dự, trực tiếp chân đạp mây đen, như mãnh hổ xuống núi lao về phía ba người kia.
Lý Hỏa Vượng thì đứng yên nhìn phương xa như đang xem kịch.
Thấy Nhất Vạn hai mắt khó tin nhìn chính mình.
Lý Hỏa Vượng thoáng lộ vẻ mặt áy náy, hai tay buồn nản chắp vào nhau:
“Ôi, xem việc ta làm kỳ nhỉ, lỡ sơ suất để Đan Dương Tử thoát mất rồi. Tại hạ là tiểu bối không kinh nghiệm, thật sự xin lỗi, xin tiền bối thứ lỗi cho."
"Ngươi cư nhiên dám gạt ta!"
Nghe đối phương nói ra lời như vậy, Lý Hỏa Vượng xì cười:
“Giờ thì ta hơi hiểu tại sao Tọa Vong Đạo các ngươi thích làm như vậy, thì ra lừa dối người vui thật đấy, ha ha ha!"
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cục diện bắt đầu phát triển theo hướng không thể cứu vãn.
Khi đầu của một vị Tọa Vong Đạo bị kiếm của Đan Dương Tử chém thành hai nửa, bỗng có ba vị Hỉ Thần mấp máy chui ra từ bức tường bóng loáng trong động đá vôi.
Ba cục hỗn độn đặc quánh bán trong suốt, giống như từng chuỗi nho hư gắn vào nhau.
Khi chúng nó xuất hiện, đám giáo chúng ở xung quanh xem cuộc chiến không thể trốn thoát được, tất cả phàm nhân lăn dưới đất cười điên dại.
Bọn họ cười to, càng cười càng dọa người, máu loãng chảy ra từ thất khiếu, nháy mắt chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Sau khi Hỉ Thần đi ra, thích ứng một lúc rồi lao về phía Đan Dương Tử và Lý Hỏa Vượng.
Lại thêm một phe, trong một chốc trường hợp càng thêm hỗn loạn.
Lý Hỏa Vượng lười nhúc nhích, nhìn Đan Dương Tử ở xa phân thây một vị Tọa Vong Đạo khác, cậu cảm giác chính mình đã làm được điều mình muốn, nên kết thúc.
Bỗng nhiên đỉnh đầu tối xuống, Lý Hỏa Vượng bị Hỉ Thần bao bọc.
Từng lớp thân thể sượt qua người Lý Hỏa Vượng, cậu cảm giác có nhiều thứ của mình bị mang đi.
Tất cả tình cảm trong lòng, tuyệt vọng muốn chết, một chút lưu luyến đều bị mang đi hơn phân nửa.
Rào rào!
Một số sâu thịt chết cứng rơi ra từ ngực của Lý Hỏa Vượng, vô lực rớt xuống đất.
Trì độn nhìn những con sâu đã chết, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng thời gian Nhuận Trí Ngũ Hành sắp hết.
Trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng bịch bịch, công kích của Hỉ Thần sắp đến nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó sẽ là giờ chết của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không định trốn nữa, không còn những con sâu kia, cậu mất đi ngũ tạng lục phủ định sẵn phải chết, chết sớm hay muộn đều như nhau.
Nhưng như vậy cũng tốt, kế hoạch đoạt xá của Đan Dương Tử xem như hoàn toàn thất bại.
“Ài, mệt quá, có thể nghỉ ngơi một chút."
Gió thổi từ trên đầu khiến vạt áo của Lý Hỏa Vượng bay phần phật, cậu chậm rãi khép mắt lại, nghênh đón kết cục cuối cùng của mình.
“Xéo!” Vang tiếng hét như sấm nổ, Lý Hỏa Vượng nghi hoặc ngước lên thì thấy bóng lưng Đan Dương Tử toàn thân bị thịt dị dạng bao bọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận