Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 277: Người thủ thôn

“Phải chăng ở trong mắt những người cầm quyền thì thối rữa biến mất quan trọng hơn công thành cướp đất nhiều? Cho nên đám hoàng đế này mới ngừng chiến, đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề này?"
"Chẳng lẽ thối rữa biến mất sẽ dẫn tới thiên hạ đại biến?"
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung quay đầu nhìn bên kia đường, đường phố trấn nhỏ rất náo nhiệt, xe ngựa, xe bò, lạc đà lui tới không ngớt, không thấy bị ảnh hưởng bởi thối rữa biến mất.
Thế giới này dường như đang phát sinh chuyện rất quan trọng, nhưng tất cả đều không liên quan tới cậu, Lý Hỏa Vượng bây giờ giống như đám bách tính, chỉ là chúng sinh.
Trời sập có người cao chống.
Có lẽ ở thế giới này thối rữa biến mất là chuyện rất trọng yếu, nhưng sau khi sư thái chết thì việc này chẳng dính dáng gì tới Lý Hỏa Vượng nữa.
Bất giác Lý Hỏa Vượng đã đựng xong hàng cần giao, chất đầy hai chiếc xe ngựa, về sau buổi tối ngủ chỉ có thể nằm bên dưới.
"Vị tiểu hữu này, ngươi chỉ cần đến Phong Đằng tiêu cục ở Kế Thành Hậu Thục là sẽ được thù lao bảy mươi lượng.”
Bảy mươi lượng!
Lý Hỏa Vượng bị số thù lao làm hết hồn, lúc trước Lữ Gia Ban nhảy một vở Quỷ Hí mới được thù lao mười lượng, xem ra loạn thế nghề tiêu cục đúng là kiếm ra tiền.
“Ngươi đừng ngại ít, dù sao mới lần đầu tiên, chỉ cần có công phu giỏi, sau này mọi người làm ăn càng lúc càng nhiều. Đây là đơn tiêu, hãy giữ kỹ.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận đơn tiêu chứng minh của tiêu cục, hành đạo lễ với đối phương:
“Tổng tiêu đầu, sau này gặp lại."
"Trân trọng, thuận buồm xuôi gió."
Ra khỏi tiêu cục, Lý Hỏa Vượng lại nhìn thoáng qua trấn nhỏ qua lại mấy lần, Lý Hỏa Vượng phiền muộn thở ra một hơi, chính mình đã không còn vướng bận trong Tứ Tề, chắc đây là lần cuối đến cái chỗ này.
"Thiên hạ to lớn, đâu mới là nhà của ta?”
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, bánh xe lần nữa bắt đầu lăn, Lý Hỏa Vượng mang theo tất cả mọi người dần đi hướng Hậu Thục hẻo lánh.
Hỏi làm tiêu sư có gì khác với lúc trước thì đó là đi chậm hơn, dù sao mang nhiều hàng.
Ngựa kéo xe cũng mệt mỏi.
Vì tránh cho đám người nhà của Khiêu Na Hí báo thù, Lý Hỏa Vượng không ngừng lại ở thị trấn lúc trước, cố ý vòng đường xa.
Cứ như thế, đi khoảng nửa tháng, lại nhìn thấy một cái thôn, đám người Lý Hỏa Vượng phong trần vất vả môi rạn nứt buộc phải ghé nghỉ ngơi.
Không có nước rửa mặt súc miệng, lôi thôi một chút không sao, ngày ngày ăn lương khô dễ nóng trong người.
Khóe môi Lý Hỏa Vượng đã bị lở một cục to.
“Grừ!” Màn Thầu gầm gừ bị Lý Hỏa Vượng dùng tay vỗ nhẹ cái đầu lông vàng mượt: “Đây là chỗ của người ta, nhỏ giọng một chút."
Lý Hỏa Vượng vừa liếm môi vừa đánh giá thôn xóm không lớn trên sa mạc này, dường như vì đối kháng sa mạc thê lương hoang vu ở bên ngoài nên tất cả phòng ở đều bị bôi sắc đỏ bắt mắt, còn lại cũng không có gì đặc biệt.
Khi thấy một người đàn ông mặc áo da dê rách rưới ra khỏi thôn, Lý Hỏa Vượng lập tức mang người tiến lên nghênh đón.
"Vị này ...” Lý Hỏa Vượng mới mở lời đã nói không được nữa, vì người này chảy nước mũi từ mặt đến ngực.
Xem độ dày rất hiển nhiên là trải qua gió không ngừng thổi khô mới có thể tích lũy ra.
“A, người ngoài?” Người này đứng đó, nghiêng đầu cười khờ nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng tay kéo mặt nạ đồng tiền đeo trên mặt, hơi hoang mang người này rốt cuộc ngốc thật hay giả ngu, cậu cảnh giác nhìn.
“Khờ Nhi, Khờ Nhi, Ngô gia tổ chức hôn sự, mau lại đây hỗ trợ, làm tốt có bánh bao nướng!”
Nghe thấy phương xa một vị lão nhân kêu la, người này ánh mắt thoáng chốc tỏa sáng, xoay người chạy tới bên kia.
“Người này có lai lịch thế nào?"
Trong lúc Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc mịt mờ thì Cao Trí Kiên lên tiếng:
“Người ... người ... người thủ thôn.”
"Cái gì?" Lý Hỏa Vượng nhìn về hướng Cao Trí Kiên, nghe hắn lắp bắp kể ra hàm nghĩa của từ này.
Có một số thôn sẽ có một kẻ ngốc, loại người này gọi là người thủ thôn, tuyên bố loại người này khi sinh ra thì cả đời mất thần chí để chắn tai cho trong thôn.
Nhưng đây chỉ là nói dễ nghe, đa số người thủ thôn không sống sung sướng gì, thường ngày bữa đói bữa no, miễn không chết đói là được.
Chỉ khi trong thôn có việc hiếu hỉ, chủ động đi hỗ trợ, cho ăn đồ thừa mới được bữa no bụng hiếm có.
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu: “Thì ra là chuyện như vậy, ta chưa từng gặp, lần đầu biết.”
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên trong lòng giật nảy mình, ngửa đầu nhìn khuôn mặt chất phát của Cao Trí Kiên.
"Việc khác ngươi cái gì đều không biết, sao biết rõ chuyện này quá vậy? Chẳng lẽ ngươi ... trước kia cũng là người thủ thôn?"
Cao Trí Kiên lắc đầu liên tục:
“Không ... Không ... Không có! Ta ... Ta... Ta không phải!"
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng gật đầu:
“Rồi, đừng giải thích nữa, ta biết ngươi không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận