Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1072: Trần Hồng Du (2)

Lý Hoả Vượng đẩy Tiền Phúc ra, tự mình ngồi vào vị trí người đến thăm. Ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trước mắt. "Xin chào, ta tên là Lý Hoả Vượng, cha mẹ chị bảo ta tới thăm chị một chút, gần nhất ở bệnh viện có khỏe không? Bệnh tình như thế nào rồi?"
Hồng Du hai mắt rũ xuống, khóe miệng nhếch lên một cái, lộ ra một vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười. "Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra đi, đừng có làm bộ làm tịch, bọn họ nghe không hiểu đâu."
Nghe nói như thế, trong lòng Lý Hoả Vượng lập tức thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, người phụ nữ này thoạt nhìn còn đáng tin hơn nhiều so với Tiền Phúc.
Lý Hoả Vượng cũng dứt khoát lười diễn trò, nhanh chóng nói ra toàn bộ mọi chuyện mình đã trải qua.
Nhưng khi hắn vừa nói xong, liền nhận lại sự giễu cợt của đối phương. "Ha ha ha, Tiền Phúc người này chính là người bị bệnh tâm thần, lời của hắn ta mà cậu cũng dám tin."
"Cái đó, Hồng Du." Tiền Phúc vẻ mặt khẩn cầu ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn người phụ nữ mập mạp trước mắt. "Đừng nháo nữa, chị chắc chắn cũng cảm thấy vậy đúng không? Bọn họ tới thật rồi, không phải để đối phó với Lý Hoả Vượng, Lý Hoả Vượng không tồn tại, thì chính là chúng ta, người ngoài hành tinh chòm sao sư tử đều là lòng tham không đáy."
Hồng Du không để ý đến Tiền Phúc, một lần nữa nhìn về phía Lý Hoả Vượng, giọng nói của chị ta mang theo chút lười biếng nói: "Hắn ta là một tên điên, thật ra thì những người mà cậu gặp phải cũng không phải là người ngoài hành tinh gì, bọn họ thật ra chính là người bình thường, chẳng qua là có chút ý đồ đối với cậu mà thôi, đây là một tập đoàn rất có tổ chức ẩn núp trong bóng tối."
"Hả?" Trong lòng Lý Hoả Vượng vui mừng, cuối cùng cũng gặp được một người hiểu rõ tình hình không bị bệnh tâm thần. "Chị nói xem, chị hiểu rõ bọn họ bao nhiêu?"
Khi Hồng Du còn đàn do dự, lại nghe thấy Tiền Phúc ở bên cạnh nói chuyện, "Hồng Du không có chuyện gì đâu, chị cứ nói đi, hắn là người của mình, là hắn đã cứu tôi ra ngoài."
Nghe nói như vậy. Cuối cùng, Hồng Du lên tiếng, "Bọn họ không chỉ đối xử với cậu như vậy, bọn họ cũng đã đối xử với những người khác như thế, tôi đã từng bị bọn họ bắt được, nhưng tôi đã nghĩ cách để trốn ra ngoài."
"Tại sao? Tại sao bọn họ lại làm như vậy? Bọn họ rốt cuộc là ai?"
"Bọn họ làm như vậy, là bởi vì bọn họ muốn cướp đi năng lực đặc biệt của tôi! Cái gọi là hoài ngọc vô tội, thất phu hữu trách, bọn họ thật ra chính là một nhóm các tập đoàn ngầm đang mưu tính cướp đoạt siêu năng lực!"
Nghe nói như vậy, Lý Hoả Vượng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn lại quay đầu nhìn Tiền Phúc một cái, trong lúc nhất thời cảm thấy mình thật sự rất ngu, tại sao lại tin tưởng lời nói của hắn ta chứ.
Vẻ mặt Lý Hoả Vượng vô cùng phức tạp mà nhìn Trần Hồng Du trước mắt, "Tâm thần phân liệt?"
"Thế nào? Cậu không tin? Cậu không cảm thấy cậu có năng lực đặc biệt? Đừng nói với tôi là cậu không biết, nếu như cậu không có thể hiện năng lực đặc biệt, bọn họ sao có thể biết mà tìm tới cậu chứ?"
"Năng lực đặc biệt? Ta sao lại..."
Nói đến đây, Lý Hoả Vượng chợt nhớ tới điều gì đó, dùng sức lắc đầu, "Không, đó không phải, đó tuyệt đối không phải."
Ngay lúc này, Tiền Phúc ở một bên chen vào nói, "Hồng Du, chị thấy tôi cũng đã ra ngoài rồi, chị cũng nên ra ngoài thôi, chúng ta cùng nhau làm! Giải quyết hoàn toàn những thứ phiền phức kia."
"Không làm, mệt mỏi lắm, tôi chẳng muốn đi đâu, các người ở bên ngoài đánh sống đánh chết, tôi ở chỗ này xem rất tốt, dù sao tôi ở chỗ này bọn họ cũng không có cách nào bắt tôi đi." Trần Hồng Du nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nghe nói như vậy, Tiền Phúc lập tức nóng nảy, hắn ta nhìn xung quanh, bỗng nhiên đoạt lấy tay nải của Bạch Linh Miểu, từ bên trong nhanh chóng lấy ra.
"Tôi cho chị tiền! Có thấy không đây đều là tiền đó! Chỉ cần chị giúp tôi, số tiền này đều sẽ là của bà! Còn nữa! Tại sao chị lại chắc chắn như vậy, bọn họ không vào được, chị liền thật sự an toàn sao?"
Nhìn tiền giấy trong tay Tiền Phúc, Trần Hồng Du vừa mới chuẩn bị rời đi bỗng nhiên dừng lại, khi chị ta xoay người lại, trên gương mặt mập mạp kia lộ ra một tia tham lam.
Chị ta hướng về phía đám người Lý Hoả Vượng, trực tiếp vươn năm ngón tay có đầy bùn đen trong khe móng tay kia ra. "Năm vạn! Sau khi chuyện này thành công, các người cho tôi năm vạn tệ, mỗi người năm vạn, tôi liền ra mặt đối phó với bọn họ."
"Được!" Tiền Phúc đáp ứng yêu cầu của Trần Hồng Du một tiếng.
"Ngươi lấy đâu ra năm vạn chứ?" Lý Hoả Vượng nhìn về phía hắn ta.
Tiền Phúc vội vàng dựa sát tới, âm thanh đè thấp nói: "Ai dà, anh cứ coi như là tôi có đi! ! Chúng ta bây giờ không phải muốn nghĩ cách cùng nhau vượt qua phiền phức lần này sao? Những chuyện khác sau này hẵng nói! Thiếu nợ dù sao cũng tốt hơn so với việc mất mạng mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận