Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1357: Tiếp xúc (2)

Đến đây làm nội gian, mà còn số người nhiều như vậy, đối diện tấn công đột ngột của Phật Tổ Chính Đức Tự khiến bọn họ bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng đối phương phản ứng cũng rất nhanh, cùng với một tiếng đàn êm tai dồn dập vang lên, một số hạt gạo đen lên mốc giống như sóng biển tuôn ra từ kẽ nứt lịch sử, trong nháy mắt bao phủ Phật Tổ.
Ở chỗ trũng không lớn này, tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, tuy hai bên đánh ngang sức, nhưng người Đại Tề đã chết một người là trống một phần.
“Cứ thế này thì không được, chúng ta trước tiên đi bên kia chặt đứt gốc rễ của nó!” Lý Hỏa Vượng nói, thân thể dán thảm cỏ tới gần bên Thiên Trần.
Nhóm Thiền Độ đã rất cố gắng, tình hình chiến đấu bên ngoài căng thẳng đến mức người của Thiên Trần Quốc không chú ý có người đang đến gần.
Lý Hỏa Vượng nhìn qua lỗ tròn thấy rừng rậm bên kia, và người ở trong rừng.
Thoạt nhìn vì đưa nội gian đến mà nhiều người Thiên Trần Quốc đi cùng, đa số đều là cao lớn thô kệch hung thần ác sát.
Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy đại quân không thể nói và kim long trong số họ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ít ra trước mắt xem ra đây không phải là bẫy, Xúc Xắc không hố hắn về chuyện này.
Khi Lý Hỏa Vượng thấy khu rừng đang bị thu nhỏ, thân thể hắn nhanh chóng thay đổi vị trí, trực tiếp nhảy vào.
Khoảnh khắc vào Thiên Trần Quốc, Lý Hỏa Vượng chú ý tình huống lúc trước không để ý, trên đài cao phía sau đoàn người đứng một ông già đi cà kheo, mặt vẽ hình hồ ly diễn kịch.
Chấm đốm đỏ giữa hai chân mày, trán đỏ, hai tay cầm cà kheo cao mấy trượng đứng vững trên mặt đất, thân thể nghiêng tới trước, trên tay cũng cột hai cây gậy cắm xuống đất.
Khi Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên nhìn thấy ông già liền kết luận người này là Tâm Bàn kết nối Đại Tề và Thiên Trần.
Không có lý do gì, chỉ vì mỗi lần chân mày ông già nhúc nhích thì trong ngực sẽ mở ra một cái lỗ đưa người Thiên Trần qua.
Đây là một khu rừng, ngoại trừ một số kẻ địch không ngừng đi Đại Tề thì chỉ còn lại mấy chục đại quân không thể nói.
Nhìn bọn họ vô cùng cảnh giác quay quanh ông già mặt hồ ly đi cà kheo càng thêm khẳng định suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.
“Đi thôi!” Theo lệnh của Lý Hỏa Vượng, hơn chục xúc tu chui ra từ người hắn chống xuống đất.
Xúc tu phối hợp Lý Hỏa Vượng súc địa thành thốn, hắn cầm Tích Cốt Kiếm lấy tốc độ cực nhanh lao về phía ông già mặt hồ ly.
Lý Hỏa Vượng sắp vọt tới trước mặt họ, một cái lỗ lịch sử trống rỗng xuất hiện, nháy mắt chặn đường hắn.
Khi Lý Hỏa Vượng xuyên qua cái lỗ thấy Thiền Độ đang ăn giới sẹo của người khác liền hiểu bên kia là Đại Tề, người này cư nhiên lấy năng lực của Tâm Bàn để công kích.
Không chỉ thế, trên đầu Lý Hỏa Vượng cũng xuất hiện một cái lỗ, hai lỗ giao nhau như muốn cắt Lý Hỏa Vượng ở gần mép lỗ.
Một số lỗ mới cũng nhanh chóng xuất hiện quanh Lý Hỏa Vượng, đối phương vận dụng năng lực của mình quá quen thuộc.
Lý Hỏa Vượng không đợi hai cái lỗ gặp nhau, hắn lao thẳng vào cái lỗ trước mặt, dùng chân phải giẫm mạnh chân trái, lập tức lơ lửng bên trên chiến trường kịch liệt ở Đại Tề, sau đó nhanh chóng xoay người.
Chờ thấy hai cái lỗ trên trời tách ra, Lý Hỏa Vượng lại lắc người chui vào lỗ tròn.
Nhưng khác với lúc đi ra, khi Lý Hỏa Vượng quay về kẽ nứt thì ông già mặt hồ ly đã xuống đài cao, ẩn núp, mấy chục đại quân không thể nói thì bao vây Lý Hỏa Vượng thành một vòng tròn.
Giây sau, tất cả đại quân không thể nói nâng lên bàn tay bạch ngọc phỉ thúy duỗi mạnh về phía Lý Hỏa Vượng.
Nếu bị họ chạm nhẹ vào thì trên người Lý Hỏa Vượng vô luận là thống khổ tử vong lại hoặc là thối rữa và máu thịt đều sẽ rời xa hắn.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, áo đạo sĩ màu đỏ của Lý Hỏa Vượng bỗng phồng lên, hắn bỗng tách ra thành mấy trăm người.
Những Lý Hỏa Vượng giống như tổ ong vò vẽ nhanh chóng bay đi bốn phương tám hướng.
Trên trăm bàn tay ngọc không ngừng phất qua Lý Hỏa Vượng bay lượn, một số Lý Hỏa Vượng né thoát, một số thì không, Lý Hỏa Vượng bị đụng vào thoáng chốc biến mất như làn khói.
Đây là thủ đoạn của Lý Tuế, nếu đã biết năng lực của họ đặc biệt thì chọn dùng số đông giành chiến thắng, khiến bọn họ không kịp chạm tới.
Chờ khi đại quân không thể nói thanh lý tất cả Lý Hỏa Vượng bay đầy trời thì người thật đã thừa dịp loạn chạy ra vòng vây của bọn họ.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng trên một thân cây ở phương xa, tất cả người Thiên Trần Quốc có mặt bỏ qua người Đại Tề, ùa tới bao vây hắn.
Bọn họ thả ra vài thứ, trước khi Lý Hỏa Vượng kịp nhìn rõ thì chúng nó đã biến mất ở bầu trời, tin tưởng viện quân của họ sẽ đến rất nhanh.
Người của Thiên Trần Quốc hùng hổ xúm lại, nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cảnh này lại không bỏ chạy mà trực tiếp ngồi khoanh chân trên tán cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận