Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 679: Kê đồng (1)

Cách mấy bàn Lý Hỏa Vượng vẫn nghe được cái giọng còi tàu của Cẩu Oa khoe khoang:
“Đó là Lý sư huynh của ta, huynh đệ của ta! Nhân vật như Thần Tiên! Phi thiên độn địa, tát đậu thành binh, không có gì không thể làm được! Ngày nọ lúc chúng ta đi đường gặp gỡ một nhóm thủy tặc ... ".
“Rượu này bao nhiêu độ?” Lý Hỏa Vượng cau mày xoa đầu choáng váng, thân thể mẫn cảm, hắn thật sự không am hiểu uống rượu.
“Độ gì? Lữ bầu gánh cố ý mua Trạng Nguyên Hồng, hẳn là rượu ngon. Sớm biết đã đổi trà cho huynh, ăn đại chút gì rồi lên giường ngủ đi." Bạch Linh Miểu đáp lại.
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu qua lại, lập tức rời bàn đi ra đại viện Bạch gia.
Lý Hỏa Vượng đến dưới một gốc cây, móc họng ói ra tất cả rượu đã uống, đầu óc tỉnh táo nhiều.
Bên cạnh có một bàn tay cầm khăn mặt đưa qua, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận lấy lau nước miếng bên khóe miệng.
Khi Lý Hỏa Vượng xoay người lại, phát hiện người kia là Nhị Thần đội khăn trùm đầu đỏ.
Nương đèn đuốc trong sân ở xa, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng phi thường phức tạp nhìn chăm chú khăn trùm đầu đỏ như máu của Nhị Thần.
"Lý ... sư huynh." Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú mười tình tám khổ biến đổi trên người cô ấy, trong một chốc hình như trông thấy Bạch Linh Miểu quá khứ đã trở về.
Do dự thật lâu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng móc vòng vàng quấn chỉ đỏ mới ra khỏi ngực, đưa qua.
Nhị Thần cúi đầu nhìn vòng vàng trên cổ chân mình, âm thanh mang theo một chút run rẩy: "Lý sư huynh ... ".
Nước mắt thấm ướt khăn trùm đầu đỏ, để lại năm dấu ẩm lớn nhỏ khác nhau trên vải đỏ, dường như kích động lại dường như đau lòng.
Không thể nhìn thấu Bạch Linh Miểu, trên người Nhị Thần như có sương mù bao bọc, khiến Lý Hỏa Vượng không thể sử dụng năng lực của Tọa Vong Đạo nhìn rõ mười tình tám khổ của cô.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng phức tạp nhìn cô, do dự một lúc rồi vươn tay cầm một góc khăn trùm vén lên.
Lý Hỏa Vượng đã thấy bộ dáng của Nhị Thần rất nhiều lần, tự nhiên là sẽ không bị dọa sợ, nhưng bộ dáng hiện tại hơi khác với trước kia.
Hơn một nửa khuôn mặt thú đã ít dấu vết dã thú, lông màu bạc trắng của hồ ly rõ ràng nhiều hơn.
Gai nhọn giữa lông tóc màu trắng cố gắng dán sát xuống, dường như muốn thông qua như vậy khiến chính mình xinh hơn chút.
Lý Hỏa Vượng thẫn thờ nhìn nửa khuôn mặt thuộc về phàm nhân của cô, ánh mắt u oán đó quá giống Bạch Linh Miểu trước kia, hắn như thấy Bạch Linh Miểu từ lúc ở Thanh Phong Quan đã luôn làm bạn bên mình nay lại xuất hiện ở trước mặt.
Khi Lý Hỏa Vượng kìm lòng không đậu vươn tay vuốt gò má của cô, vảy bên dưới lông tóc khiến ngón tay hắn cảm thấy hơi đau nhói, cũng khiến hắn tỉnh táo lại.
Không, Nhị Thần không phải cô, Miểu Miểu ngày xưa vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng buồn bã, tay sắp chậm rãi rơi xuống lại bị bàn tay mang móng sắc bén, năm ngón nắm chặt lấy.
Nhưng khi Nhị Thần mở ra miệng rộng mọc đầy răng nanh, lộ ra đầu lưỡi phân nhánh ở bên trong thì cô trước tiên buông ra, lại đội khăn trùm đầu, nghẹn ngào rời khỏi.
Lý Hỏa Vượng không đuổi theo, lặng lẽ nhìn Nhị Thần dần dần biến mất trong bóng tối, nhẹ thở ra một hơi.
Tuy rằng biết Nhị Thần cũng xem như một phần của Bạch Linh Miểu, chẳng qua phân phối mười tình tám khổ khác nhau, nhưng trừ cũng tặng cho cô một vòng chân ra, Lý Hỏa Vượng không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với cô.
Đối đãi với cô như Bạch Linh Miểu sao? Hai Bạch Linh Miểu? Lý Hỏa Vượng cứ cảm giác đến trong lòng đặc biệt không được tự nhiên.
Lý Hỏa Vượng hơi chán nản quay lại yến hội náo nhiệt, đầu óc còn suy nghĩ giọt lệ vương trên khóe mắt thú lớn của Nhị Thần.
Đợi hắn khôi phục tinh thần, liền trông thấy trong chén đặt trước mặt mình bị các loại đùi gà, cục thịt chất thật cao.
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh gắp một đũa rau hẹ đặt trên cùng núi thịt trong chén của hắn:
“Tán gẫu xong rồi? Nhanh ăn đi, buổi tiệc này là đón gió cho huynh.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay phải vào bàn, nhưng không lấy đũa mà là cầm bình rượu ở bên cạnh, đổ đầy ly cho mình, ngửa đầu uống.
Cảm giác say rượu mơ màng mất rồi lại tìm được lần nữa bao phủ đầu óc của hắn, cảm giác da đầu tê dại này có thể khiến lòng hắn dễ chịu một chút.
Nói ra thì Lý Hỏa Vượng không có kinh nghiệm xử lý mặt này, trước kia hắn chỉ là một học sinh trung học.
“Tại sao cứ có rắc rối hoài vậy? Không thể yên tĩnh một chút sao?” Lý Hỏa Vượng nắm ly rượu thì thào, lại rót cho mình một ly.
Trước khi uống say bí tỷ thì Lý Hỏa Vượng đã làm rõ vấn đề này, thật ra những tình cảm phiền phức này trước kia cũng có, nhưng lúc ấy hắn luôn ở giữa sống và chết, hiện thực và hư ảo, toàn là việc lớn, không rảnh suy nghĩ những việc vặt này.
Yến hội tan, Lý Hỏa Vượng đầy mùi rượu nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác mình như đang bay lên, như nằm trên mây.
Qua một lúc, giường bằng vải lụa trơn mềm và mùi thơm quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng biết rằng mình lại quay về khuê phòng của Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng bản năng vươn tay kéo, ôm lấy thân thể mềm mại, vuốt trâm cài đầu giữa sợi tóc, hắn cúi người xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận