Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 414: Âm dương (1)

“Tân tỵ cuối tháng bốn năm tử sửu, đại tai ... dân chúng dịch tử mà thực ...”
“Thân hối năm ngọ mậu, kinh trập, thiên cẩu ăn mặt trời.”
Lý Hỏa Vượng lật xem từng tờ, mãi đến trang mới nhất, phát hiện là ghi lại hai năm trước, nội dung là trong huyện dồi dào sung túc?
"Điều này không thể nào! Người của toàn huyện đều tệ như vậy mà huyện lệnh không ghi lại chút gì? Hay là người này cố ý che giấu?"
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy tư bỗng nghe tiếng hét đau đớn của trẻ con.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng căng thẳng, khép sổ huyện lại đặt ở vị trí cũ, thả chậm bước chân cẩn thận tìm theo hướng âm thanh.
Thính giác nhạy khiến Lý Hỏa Vượng nghe rõ hơn, trong tiếng khóc la xen lẫn tiếng nói của đứa trẻ:
“Phụ thân ... con đau ... nương ... đừng ...”
Đi một lúc thì Lý Hỏa Vượng đến bên ngoài phòng chứa củi phát ra âm thanh, lúc này âm thanh kia đã trở nên rõ ràng.
“Phụ thân! Đừng kéo, đừng kéo! Hu hu hu, nương! Con đau ... con đau ...” Tiếng khóc của bé trai này cực kỳ thê thảm, giống như đang bị hành hạ.
“Chắc đây là ‘đánh con’ mà người gặt thuê già đã nói?”
Lý Hỏa Vượng lén lại gần cửa sổ giấy, dùng ngón trỏ thấm nước miếng, cẩn thận chọc một lỗ trên cửa sổ.
Khi mắt của Lý Hỏa Vượng xuyên qua lỗ thủng nhìn vào trong thì con ngươi co rút đến cực nhỏ.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một bé trai cỡ bảy, tám tuổi chảy nước mắt nước mũi, thân thể trần truồng bị trói vào cột, cực kỳ tội nghiệp.
Bên cạnh đứng một nam một nữ, xem biểu cảm không nỡ nhẫn tâm và mặt mũi thì hẳn là phụ mẫu của đứa bé này.
Tuy không nhẫn tâm nhưng bọn họ dùng kẹp làm bằng sắt kẹp chân thân dưới của cậu bé, run rẩy kéo mạnh ra ngoài.
Cậu bé phát ra tiếng thét cực kỳ sắc nhọn, thân thể bị trói liên tục giãy giụa.
Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh này mà khóe mắt co giật, đau đớn này e rằng xấp xỉ với cậu tự tra tấn.
Trong phòng chứa củi nặng nề chật chội, cậu bé bị trói vào cây cột, bị phụ mẫu của mình hành hạ không ngừng thét chói tai, âm thanh cực kỳ thê thảm, Lý Hỏa Vượng đều cảm thấy không thể nỡ nhẫn tâm.
Qua một lúc, kẹp sắt kéo ra rốt cuộc thả ra, cậu bé nghẹo cổ qua một bên, thừa dịp tạm nghỉ hiếm có này thở hổn hển.
Ngay sau đó, hai phụ mẫu quần áo đắt tiền này vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn phần thân dưới của con mình.
“Sao rồi? Hữu dụng không? Có kéo ra chim của Cảnh Nhi được chút nào không?”
Nghe người phụ nữ hỏi, người đàn ông cẩn thận dùng ngón tay vạch vài cái, biểu cảm trở nên rất là chán nản nói:
“Không được, nó vẫn hơi rụt vào trong, không thể kéo dài nữa, nhất định phải gắn khóa thôi, nếu không sẽ muộn.”
Bé trai tóc ướt nhẹp mồ hôi nghe lời này sợ tới mức giật bắn, thoạt nhìn cậu bé cực kỳ e sợ cái gọi là gắn khóa, giọng nghẹn ngào vội cầu xin:
“Phụ thân, con không cần gắn khóa, con không gắn khóa!"
Trông như người đàn ông cũng không nhẫn tâm, nhưng hắn cuối cùng thở dài một hơi, dùng tay nhẹ nhàng sau gáy của con mình:
“Cảnh Nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không sợ đau, gắn khóa thì tốt rồi, gắn khóa cùng lắm là bị đau chút, nhưng không có ‘của quý’ thì về sau ngươi không phải nam nhân.”
“Vậy con không làm nam nhân! Con không làm nam nhân!” Cậu bé như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, sốt ruột hét to liên tục với phụ thân của mình.
Nghe nhi tử la lên như thế, biểu cảm của người đàn ông cực kỳ bất nhẫn, nhưng hắn vẫn rơi nước mắt xoay người đi hướng bên cạnh cầm một cái hộp sắt lên.
Nắp hộp bị mở ra, một chiếc khóa vuông bạc có sợi xích bạc bị hắn lấy ra.
Người đàn ông cột một đầu sợi xích vào cổ chân nhi tử, sau đó mở khóa bạc, dùng đầu khóa sắc bén để sát thân dưới của nhi tử.
“Phụ thân! Phụ thân! Đừng mà!” Đau nhức sắp đến, cậu bé tuyệt vọng hét to.
Mắt thấy đầu khóa sắc bén càng lúc càng gần, cửa phòng chứa củi bỗng nhiên bị đẩy mở, một luồng gió to thổi vào khiến ba người ở trong phòng nhất thời không mở mắt ra được.
Cảm giác được nguy hiểm, người đàn ông cầm khóa vụt xoay người, biểu cảm hoảng loạn giang hai tay che trước mặt nhi tử và thê tử của mình:
“Ai? Là ai? Người đâu! Ai đó mau đến đi! Có người ám sát bản quan!"
Không lâu sau mấy bộ khoái áo xanh vội chạy vào, bọn họ cầm đao thẳng, hai tay ôm quyền hướng người đàn ông:
“Sao vậy Dương đại nhân?”
Huyện lệnh Thất Huyện Dương Hoành Chí dùng tay run rẩy hoảng sợ chỉ hướng cửa phòng chứa củi mở toang hoang:
“Cửa này bỗng nhiên mở ra, nó đến rồi! Thứ kia đến!"
Trên con phố đìu hiu, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng kỳ lạ đi trở về, nhớ lại chuyện mình vừa nhìn thấy, đầu óc rối bời, trong miệng không ngừng lặp lại: "Bọn họ ... Bọn họ ... ".
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nghe thấy từ sân bên cạnh truyền ra âm thanh nào đó, cậu lại ẩn thân đi vào, trèo qua bức tường bên cạnh, dùng tay chọt thủng cửa sổ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận