Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 508: Cốc da (1)

"Cũng không phải, trong hoàn cảnh bình thường, một trăm hai mươi là một giai đoạn, càng gần một trăm hai mươi thì hiệu quả của Dương Thọ Đan càng yếu, qua một trăm hai mươi, ngươi sẽ phải nghĩ cách để rời bỏ chấp niệm trong lòng, nếu không, cưỡng ép dùng Dương Thọ Đan sẽ chỉ biến thành nhân tiêu mà thôi.”
"Mỗi một môn phái đều có cách thức, có tốt có xấu, có điều ngươi đừng mong người khác nói không cho ngươi, bọn họ giấu những thứ đó rất kỹ.”
“Có điều cũng có một số cách thức mà mọi người đều biết, nhưng thứ mà mọi người đều biết thì đều không dễ hoàn thành, giống như lấy Mê Võng của Tâm Tố để rời bỏ chấp niệm là cách đơn giản nhất và tốt nhất.”
Nghe thấy lời này, ngón tay của Lý Hỏa Vượng khẽ cong lại mà không ai nhận ra được.
"Nhưng ngươi thử nghĩ xem, Tâm Tố còn sống kia nguy hiểm cỡ nào chứ, còn phải đề phòng người khác mọi lúc, cách này nói ra cũng như không, ngươi nói có phải không?”
Nói đến đây, Thác Bạt Đan Thanh tiếp tục càm ràm oán trách, giống như cuộc tán gẫu giữa những người bạn cũ.
Trong lúc uống rượu, Thác Bạt Đan Thanh nghĩ tới điều gì đó, đưa tay vỗ vỗ trán mình: “Ài, ngươi xem đầu óc ta, Nhị lão đệ, nếu ngươi đã là Nhâm Ngũ rồi, vậy thì đến thượng kinh báo cáo đi.”
"Sau này ngươi đến Lễ Bộ còn có thể dùng Dương Thọ Đan đến tư đổi đồ, ở đó không những có nhiều loại đồ vật mà còn có một số thứ mà chợ bên ngoài không thể tìm được, có điều nhớ kỹ, đó bắt buộc phải là Dương Thọ Đan kiếm được trong tư, Dương Thọ Đan bên ngoài không có tác dụng.”
“Thượng kinh?” Vừa nhắc đến đại bản doanh của Giam Thiên Tư, tâm trạng Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên căng thẳng: “Không sao cả, kiếm được không nhiều, đợi đến lúc nhiều rồi sẽ đi đổi sau.”
"Hahaha, Nhị hiền đệ quả không giống ai, người khác sau khi biết được thì lập tức ngựa không dừng vó mà đến thượng kinh, ngươi thì lại luôn né tránh, hahaha.”
Thác Bạt Đan Thanh cầm ly rượu, ngửa đầu uống, hai mắt mơ mơ màng màng di chuyển chiếc ghế về phía Lý Hỏa Vượng: "Lão đệ, nếu đã quen thuộc như vậy rồi, ca ca hỏi ngươi một chuyện, không quá đáng chứ?”
"Thác Bạt huynh cứ nói.”
Hắn cười haha, đưa tay chỉ vào mặt nạ tiền đồng trên mặt Lý Hỏa Vượng: "Tại sao ngươi luôn đeo thứ này vậy? Có phải phía sau ẩn giấu điều gì không?”
Lúc này, Hồng Trung đột nhiên đi tới bên người Lý Hỏa Vượng: "Lão già này từ lúc tới đều đang thăm dò ngươi, cẩn thận.”
Lời này vừa được nói ra, bầu không khí lập tức có chút trang nghiêm, Lý Hỏa Vượng hiểu rõ, bất kể trên miệng nói dễ nghe như thế nào, chỉ cần thân phận của mình bị bại lộ, mọi chuyện sẽ chấm hết.
Thấy Lý Hỏa Vượng không nói chuyện, Thác Bạt Đan Thanh lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào má mình: “Ôi dào, ta lắm mồm rồi, uống rượu xong lỡ lời rồi, Nhĩ lão đệ đừng trách nhé, ta tự phạt ba chén.”
Lý Hỏa Vượng biết đối phương là muốn lấy lùi làm tiến, nếu hôm nay mình không giải quyết, phiền phức sau này sẽ càng nhiều hơn.
Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu, Lý Hỏa Vượng bấm bụng mình và bắt đầu nôn khan: "Không sao, Thác Bạt huynh muốn xem, ta nói với huynh là được, bởi vì ta có một số thứ dễ ra ngoài nên phải lấy đồ vật phong ấn lại.”
Một lúc sau, hai chiếc xúc tu màu đen nhớp nháp từ từ thò ra từ hai bên mặt nạ, điều càng đặc biệt hơn là trên hai chiếc xúc tu còn quấn hai cái nhãn cầu có hai con ngươi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Thác Bạt Đan Thanh giật giật: “Được rồi, được rồi, ngươi mau chóng thu lại đi.”
Ăn một miếng để áp chế sự kinh hoàng, Thác Bạt Đan Thanh có chút lo lắng không yên mà nhìn Lý Hỏa Vượng: "Nhĩ lão đệ, ngươi đây tu luyện thứ gì ta không hỏi nữa, nhưng ngươi tu luyện tạp nham như vậy, thật sự sẽ không tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?”
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay nhét xúc tu vào miệng, sau đó lại nén nhịn sự buồn nôn mà nghẹn ngào: “Cũng ổn.”
Trong căn phòng dành cho khách với phong cách cổ đẹp đẽ sáng sủa, Lý Hỏa Vượng gắp một miếng vịt muối cho vào miệng nhai một chút rồi nuốt xuống, cố gắng áp chế cơn buồn nôn vẫn còn chưa biến mất trong miệng.
Mặc dù loại cảm giác này rất khó chịu nhưng có thể khiến Thác Bạt Đan Thanh bớt nghi ngờ mình hơn, vậy thì cũng coi là đáng đồng tiền bát gạo.
Dù sao chí ít làm như vậy cũng có thể khiến hắn hiểu tại sao mình lại đeo mặt nạ tiền đồng.
Hơn nữa thông qua biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của hắn, Lý Hỏa Vượng biết rằng mình đã đoán đúng rồi, cho dù hắn là ngươi thấy nhiều biết rộng nhưng cũng chưa từng thấy qua trong miệng người nào lại mọc xúc tu có nhãn cầu cả.
Khẽ nhấp một ngụm rượu, Thác Bạt Đan Thanh trong lòng vẫn còn kinh sợ, mở miệng nói: “Hiền đệ, ta thấy ngươi đây là tà tu rồi, ca ca ta nói nhiều một câu ngươi đừng ghẻ lạnh nhé, công pháp của tà tu có thể không luyện thì tốt nhất đừng luyện, nếu không ngươi thật sự không biết được cuối cùng rốt cuộc là ngươi luyện nó hay là nó luyện ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận