Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1481: Chuyển biến

"Chẳng lẽ Phúc Sinh Thiên lợi dụng khoảng thời gian ta không chú ý đánh lén Tả Khâu Vịnh? Cướp đi Thiên Đạo sinh trưởng?” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm trong bụng.
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc mạnh đầu: “Điều này không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nếu bọn họ cưỡng bức cướp Thiên Đạo của một vị Tư Mệnh thì không thể lặng lẽ như vậy được, huống chi việc này có liên quan đến Thiên Đạo."
"Nếu Thiên Đạo sinh trưởng bị Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên cướp đi thì tuyệt đối sẽ có thiên tai! Thiên Đạo sinh trưởng hoàn toàn biến mất khỏi Ngũ Giới mới đúng!”
"Nhưng vô luận là Đại Tề, Đại Lương hay thậm chí là Thiên Trần vẫn có sinh trưởng, nghĩa là Thiên Đạo đại biểu cho sinh trưởng không rời khỏi Bạch Ngọc Kinh!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng, Cao Trí Kiên cũng trở nên sốt ruột, dù sao hiện tại Tả Khâu Vịnh là minh hữu trên một chiếc thuyền.
Hiện giờ Tư Mệnh thân thể này, minh hữu mạnh như vậy không chút báo trước đột nhiên chết, đây rõ ràng là thêm sương trên tuyết trong cục diện nghiêm trọng lúc này.
"Lý sư huynh, nhanh đưa ta trở về!"
“Đợi chút, ngươi hãy chờ chút. Ta biết nên hỏi ai về chuyện này rồi! Ta có thể tìm được đáp án!"
Lý Hỏa Vượng nói xong trực tiếp hai chân ngồi xếp bằng, hai tay ôm đầu, dùng sức như muốn bóp nát đầu mình, hơn nữa hắn bắt đầu trong lòng không ngừng mặc niệm.
"Ta là bảy vòng, ta hiện tại là bảy vòng, ta hiện tại nhất định là bảy vòng!"
So với lần trước, lần này có vẻ khó khăn hơn, cực kỳ trúc trắc.
Không biết niệm bao lâu, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Vượng Lai khoanh tay cùng người khác quan sát hắn, rốt cuộc trở về.
"Tam Thanh! Ngươi chưởng quản bí mật! Nói cho ta! Tả Khâu Vịnh rốt cuộc là chết như thế nào! Thiên Đạo sinh trưởng của hắn rốt cuộc đi đâu?"
Mà đối diện Lý Hỏa Vượng khẩn cấp đặt câu hỏi, Thanh Vượng Lai không nói chuyện, anh ta nghiêng người nhỏ giọng nghị luận điều gì đó với Triệu Sương Điểm ở bên cạnh.
Nhìn hành động của Thanh Vượng Lai, lại nhìn biểu cảm trên mặt những người khác, Lý Hỏa Vượng rốt cục nhận ra vào lúc này có gì đó không bình thường.
Khi hắn nhìn xuống cơ thể mình thì như bị sét đánh.
“Các ngươi trói ta làm gì? Thả ta ra! Tại sao các ngươi trói ta?!”
Bây giờ Lý Hỏa Vượng giống như lúc ở bệnh viện tâm thần, bị trói chặt đến mức không cử động được một ngón tay.
Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này thì Lý Hỏa Vượng không rảnh quan tâm cái chết của Tả Khâu Vịnh.
"Yên tĩnh chút!" Một bàn tay đánh vào gáy của Lý Hỏa Vượng, người tát là Ba Nam Húc.
“Miệng nói lời điên khùng, chạy ra đường cái lật sách giáo khoa của con nhà người ta xem, không trói cậu sao được? Khó khăn lắm mới đưa cậu ra, tính tự mình vào trong đó hay gì?”
"Cái gì?!" Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng khó tin, liên tưởng đến lúc nãy trúc trắc, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ: “Ta đã thụt lùi về tình huống lúc trước? Ta lại không thể phân biệt được nữa à?"
Lý Hỏa Vượng toàn thân bị trói, nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu nhưng đành phải chấp nhận hiện thực này.
Mọi thứ lại quay về như trước kia, những hành vi hắn làm lúc ở bên kia cũng sẽ lặp lại trong thế giới này, tất cả đều tại vì chiếc cúc áo kia.
Lý Hỏa Vượng khó tin thầm nghĩ:
“Không lẽ ta bây giờ phân biệt quá rõ ràng sao?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lúc trước nhận chữa trị từ Dịch Đông Lai, nhớ ký ức bản thân của hai bên tồn tại trong đầu mình, hắn càng nghĩ càng đau đầu.
"Như vậy không được, như vậy tuyệt đối không được! Hai bên nhất định phải tách biệt! Nếu không thì chẳng thể phối hợp hai bên.”
Lý Hỏa Vượng không ngờ thủ đoạn của Phúc Sinh Thiên lại xảo quyệt và kỳ quái như vậy, ảnh hưởng của chiếc cúc áo kia giống như virus, khiến hắn khó hành động.
Lý Hỏa Vượng là Quý Tai, chưởng quản Thiên Đạo Mê Võng, nhất định phải từng giây từng phút giữ điều này, kết quả bị đối phương phá vỡ sự cân bằng này.
Chiến tranh sắp bắt đầu, hắn nhất định phải trở lại trạng thái trước đó, nếu không trận chiến tiếp theo với Phúc Sinh Thiên sẽ như bị chặt cụt hai tay.
"Rốt cuộc có chuyện gì? Trong khoảng thời gian này cậu ở bên kia rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Triệu Sương Điểm đi qua hỏi thăm, nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô thì hiển nhiên không xem hành động của Lý Hỏa Vượng là phát bệnh thông thường.
“Là công kích của Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên! Chiếc nút áo của lão ăn mày kia, dù lão đã chết nhưng công kích vẫn còn ảnh hưởng ta!"
“Lúc trước đánh nhau đã có tình huống này, nhưng ta không ngờ ảnh hưởng sẽ kéo dài không dứt.”
Lý Hỏa Vượng nói với Triệu Sương Điểm về phán đoán của mình, cái chết của Tả Khâu Vịnh, cục diện bị động của hắn.
Sau khi biết chi tiết của Lý Hỏa Vượng, Triệu Sương Điểm gõ bàn phím, như thể đang tính toán điều gì đó.
Biết Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn tỉnh táo, những người khác bước tới bắt đầu cởi trói cho Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên, trên mặt Lý Hỏa Vượng vẫn không vui khi được thả ra, giờ phút này hắn có thể cảm giác được, hiện tại chính mình đang dần giống với bản thân ngày trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận