Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 131: An Từ Am (1)

"Lý sư huynh, bọn đệ đi cùng với.”
"Đi cái gì mà đi, đi làm gánh nặng sao? Thật sự nghĩ rằng là đi đạp thanh sao?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói ra những lời này liền cảm thấy mình nói quá nặng lời rồi nhưng cậu cũng không giải thích gì, xoay người một mình leo lên núi.
Nhìn bóng dáng xa dần kia, Bạch Linh Miểu cắn môi, nước mắt rưng rưng như muốn nói gì đó.
Nhưng đợi đến khi cậu biến mất trong núi, cô ấy vẫn không nói ra.
“Hộc! Hộc!” Lý Hỏa Vượng đầu đầy mồ hôi hai tay chống lấy đầu gối, há miệng lớn thở hổn hển.
Lý Hỏa Vượng đã leo hai canh giờ rồi, thế mà vẫn chưa tới.
Am ni cô kia còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Cậu cố hết sức ngẩng đầu lên, phát hiện con đường đất quanh co khúc khuỷu này phảng phất như không có điểm cuối, cứ kéo dài mãi lên trên.
Lý Hỏa Vượng cắn răng, nắm lấy dây leo bên cạnh, tiếp tục bắt đầu leo lên.
Khi cậu leo đến mức hai chân đau nhức vô cùng, cuối cùng đã thấy được sơn môn của An Từ Am.
Dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, Lý Hỏa Vượng vô thức nhìn về hướng hai câu đối ở hai bên sơn môn.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy mười phần bất ngờ chính là, cậu căn bản xem không hiểu câu đối của am ni cô này.
Cũng không phải là bởi vì nguyên nhân do Đan Dương Tử khiến Lý Hỏa Vượng quên những chữ này đọc như thế nào, mà là hình dạng những chữ này vô cùng lạ.
Vẻ ngoài của những chữ này hiện lên kiểu chữ “Đa” hình thoi dài, phía trên bên phải cao phía dưới bên trái thấp. Thể nghiêng dài, chợt nhìn qua giống như giáp cốt văn, lại có rất nhiều vết tích chữ Hán quen mắt.
- Giải thích, "giáp cốt văn" là chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16 đến thế kỷ 11 trước công nguyên. Hết giải thích.
“Đây là.... Chữ sao? Hay là thứ gì khác?” Lý Hỏa Vượng nghi ngờ đi đến bên cạnh, lấy tay sờ lên.
Sau khi cậu quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, nhấc chân đi về phía bên trong am.
Nhưng sau khi đi vào, những lời Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn trong lòng từ lâu lại không có mục tiêu để nói.
Bởi vì bên trong quảng trường cỏ dại rậm rạp trước mặt, căn bản không có lấy một bóng người, cái này tạo thành sự chênh lệch rõ ràng cùng với cảnh tượng người chen chúc người ở Chính Đức Tự kia.
“Có ai không?” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang vọng khắp quảng trường, vẫn không có bất kỳ ai xuất hiện.
Nhìn trái nhìn phải, Lý Hỏa Vượng đi về phía chính điện trước mặt, trong điện không có hương hỏa nhưng lại không tối chút nào, bởi vì mái nhà này căn bản chính là để lộ, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào chiếu sáng mọi thứ bên trong.
Trên người Bồ Tát trong đại điện cũng toàn bộ đều là tro bụi cùng với mạng nhện bụi bặm.
Nếu không phải là chỗ ngồi hình hoa sen kia, Lý Hỏa Vượng xém chút nữa không nhận ra đây là Bồ Tát.
“Có phải nhầm rồi hay không? Am ni cô này nhìn có vẻ đã hoàn toàn bỏ hoang rồi.”
Chính tại lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ lời này, một tiếng ngáy rất nhỏ đã thu hút sự chú ý của cậu.
Bước chầm chậm theo âm thanh, phía sau bức tượng Bồ Tát, cậu nhìn thấy một cục thịt tròn đang nhấp nhô.
Đến gần xem mới phát hiện đó không phải là cục thịt tròn, đó là cái bụng bị lộ ra ngoài của một ni cô béo.
Nàng ta với cái mũi hướng lên trời cứ như vậy mà nằm trên nền đất lạnh giá, há miệng ngáy, mùi hôi chua xộc vào mặt.
Đồ đen, mập mạp, dơ bẩn, những điểm này đều toàn bộ phù hợp, người trước mặt này chính là ni cô của An Từ Am.
Lý Hỏa Vương khẽ nhíu mày đánh giá người trước mặt mà Lý Chi nói là người tốt, người tốt hay không, tạm thời cậu không biết, nhưng chỉ dáng vẻ hiện tại của nàng, dù là người xấu đều không muốn có quá nhiều tiếp xúc với nàng.
“Vị sư phụ này. Thanh Phong Quan Huyền Dương có chuyện quan trọng cầu kiến.” Lý Hỏa Vượng lên giọng, hành đạo lễ đối với cục thịt kia.
Tiếng ngáy của ni cô béo không hề có dấu hiệu dừng lại. Nàng căn bản không có tỉnh.
“Nàng có phải đang giả vờ với tôi không?”
Lý Hỏa Vượng tiến lên một bước, lại nâng cao giọng thêm một chút.
“Vị sư phụ này! Thanh Phong Quan Huyền Dương có chuyện quan trọng cầu kiến!”
Nhưng mà vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Hỏa Vượng vừa định ghé vào tai nàng hô lên, lại bị mùi hôi thối nồng nặc trên cơ thể nàng đẩy trở về.
Cái mùi thối giống như mùi tất thối cùng mùi sầu riêng và mồ hôi lên men, thực sự khiến hắn có chút chịu không nổi.
Không đợi Lý Hỏa Vượng nghĩ chiêu khác, ni cô béo kia run một cái, không ngờ cứ như vậy mà tự mình ngồi dậy.
Dùng ngón tay thô ngắn khều ghèn mắt vàng khè, mắt của nàng đều chưa mở ra, liền lảo đảo lắc lư đi về phía hướng cửa hông bên cạnh.“Ai da, dùng cơm, dùng cơm.”
“Vị sư phụ này. Thanh Phong Quan Huyền Dương có chuyện quan trọng cầu kiến!”
Lần này Lý Hỏa Vượng cuối cùng không bị ngó lơ, ni cô béo kia bị dọa giật mình, ba ngấn mỡ cằm cũng theo chủ nhân run lên vài cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận