Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 540: Nội nhân

“Khụ khụ, ta đã kêu các ngươi lại đây thì chắc chắn là có việc, chắc trong số các ngươi cũng có nhiều người đoán ra rồi, không sai, lần này chúng ta phải bắt Tâm Trọc, chết sống đều được.”
Không có người nói chuyện, tiếp tục nghe Ký Tướng nói.
“Ta không biết các ngươi đã nghe năng lực của Tâm Trọc chưa, tóm lại bây giờ đang rảnh, ta ở đây lặp lại lần nữa." Nói đến đây cố ý liếc hướng Lý Hỏa Vượng.
“Cái gọi là Tâm Trọc giống như Tâm Tố vậy, đều là người sống lòng mang theo nghiệp chướng. Chữ trọc thì đúng như tên gọi, ý tứ là lòng người đục ngầu.”
“Tâm Trọc này chẳng những chính mình tâm không tịnh, hơn nữa còn có thể dùng nghiệp chướng trong lòng làm bẩn mọi thứ xung quanh.”
Ký Tướng nói một nửa đã bị người ngắt ngang, loại cảm giác này khiến Lý Hỏa Vượng rất là khó chịu, đương nhiên người nói chuyện là Khiêu Đại Thần kia.
“Phùng Nhị Ngưu, đừng nói mấy chuyện mọi người đều biết, ngươi nói thẳng ra sau khi tìm được thì đối phó như thế nào.”
“Ta nói trước, mặc kệ sau đó như thế nào, xong việc này ta nợ ân tình của ngươi xem như trả xong.”
Nghe đối phương gọi ra tên thật của mình, Ký Tướng rất là không vui vẻ hừ một tiếng, nhưng thoạt trông không dám trêu chọc người kia, chỉ có thể chịu đựng cơn tức nói:
“Thân Đồ Cương, nể mặt ta, đừng sốt ruột, dù sao cũng đang rảnh, chờ ta nói xong đã, ngươi không thích nghe thì hãy tạm nghỉ.”
Nhìn Thân Đồ Cương hai tay ôm ngực chậm rãi nhắm mắt lại, Ký Tướng hắng giọng nói tiếp:
“Vậy ta nói ngắn gọn, Tâm Trọc và Tâm Tố trái ngược nhau. Nếu nói Tâm Tố giống như tia sáng trong đêm, cách thật xa đều có thể thấy được, vậy Tâm Trọc giống như tấm vải đen trong đêm, người bình thường muốn tìm ra thì khó còn hơn lên trời.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nổi lên một chút cay đắng, nếu chính mình không phải Tâm Tố mà là Tâm Trọc thì đã không có nhiều chuyện lộn xộn như vậy.
Ký Tướng vẫn nói tiếp:
“Hơn nữa Tâm Trọc chẳng những có thể dùng nghiệp chướng trên người mình để chạy trốn, còn có thể dùng nó giấu đồ vật, vô luận là vật sống hay vật chết.”
“Thế này, đấu với Tâm Trọc, ngươi đánh một hồi không chừng quên mất binh khí trong tay đâu rồi, lại đánh một lúc thì phát hiện Tâm Trọc đi đâu mất rồi.”
Lý Hỏa Vượng âm thầm ghi nhớ những lời này, liên tưởng chuyện mình gặp được, trong đầu nảy ra một vấn đề:
“Nghe thì lợi hại nhưng năng lực của Tâm Trọc này liệu hắn có thể tùy ý khống chế hay không?”
“Chú ý!” Ký Tướng bỗng nhấn mạnh.
"Tuyệt đối đừng cho rằng Tâm Trọc chỉ có bấy nhiêu năng lực, nếu không thì ta đã chẳng gọi các ngươi đến, làm rầm rộ như vậy. Bàn về năng lực, trong họa lớn chữ Tâm thì nó và Tâm Tố khó đối phó nhất."
"Tuyệt đối đừng nhìn vào mắt của Tâm Trọc lâu, nếu bị nghiệp chướng của nó làm bẩn ba hồn bảy vía của ngươi thì toàn thân ngươi sẽ bị nó giấu đi.”
“Nhớ kỹ, ta nói giấu đi là ai đều không tìm được, là kiểu cả đời đều không về được!”
“Còn nữa, nhiều Tâm Trọc đã trưởng thành mạnh mẽ cũng có biến số khác nhau, nếu gặp thì các ngươi phải tùy cơ ứng biến, nhưng về mặt đại khái, Tâm Trọc này vẫn dùng nghiệp chướng trong lòng mình, dù có biến đổi thì cũng không ra ngoài vòng tròn này.”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của người khác, Lý Hỏa Vượng thầm thở dài, không thể đối diện bình thường, chắc Tâm Trọc đã giấu nhiều người thân của mình rồi. Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nổi lên chút thương hại cho Tâm Trọc còn chưa gặp mặt này.
Bàn về cảnh ngộ, e rằng Tâm Trọc và Tâm Tố xấp xỉ như nhau.
Lộc cộc lộc cộc!
Nghe tiếng vó ngựa từ chạy nhanh chuyển sang chậm, Ký Tướng cũng nói nhanh hơn.
“Chờ đến khu vực, Tiểu Liễu Tử và Đan Thanh phải bao vây chỗ này lại, miễn cho Tâm Trọc chạy mất. Xong rồi ta và Thân Đồ Cương buộc nó ra, Nhĩ Cửu, các ngươi phụ trách đánh chết Tâm Trọc, dù sao Áo Cảnh Giáo giết người không cần binh khí, nghiệp chướng của Tâm Trọc vô dụng với ngươi. Cứ thế đi, xuống xe!"
Màn xe bỗng bị vén lên, sáu người nhanh chóng đứng ở ven đường, một thôn trại vô cùng kỳ lạ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nó giống như các loại thôn trại mà Lý Hỏa Vượng từng gặp trên đường đi, nhưng không thấy ngói hay tường, mái ngói, vách tường, mặt đất đều bị dây thường xuân xanh ngắt phủ lên.
“Tiểu Liễu Tử, đi đi, nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến đầu của ta, ngươi tuyệt đối không thể qua loa.”
Liễu Tông Nguyên đeo mặt nạ đầu gỗ, hai chân đạp mặt đất, giống như con khỉ nhảy vào lùm cây sau lưng.
Chốc lát sau, sương mù mỏng manh bắt đầu bay ra bao phủ bên này, Bạch Vô Thường với lưỡi đỏ dài thoáng hiện trong sương mù.
Chưa đợi Ký Tướng lên tiếng, Đại Thần tên Thân Đồ Cương trước tiên đi vào. Ký Tướng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm bàn tính vàng vội vàng theo kịp.
Đi trên cỏ xanh, Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Nơi này yên lặng cực kỳ, trừ tiếng gảy bàn tính vàng ra không có bất cứ âm thanh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận