Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 96: Khiêu Đại Thần (1)

Chính chủ ngay ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng lúc này cũng không nói ra, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Lý Chí huynh, huynh vào Nam ra Bắc, hẳn xử lý không ít chuyện chứ? Tà để mà bị trúng tà mà huynh nói, huynh có biết đến như thế nào không?"
Lý Chí trên mặt mang theo một chút không kiên nhẫn lắc đầu. "Tôi cũng lười nhớ tới chuyện này, đi một chuyến mua bán năm mươi đồng tiền, cơm còn không kịp ăn, bán mạng như vậy để làm cái gì? Nó nếu để cho tôi tăng giá đến năm trăm đồng tiền một lần, tôi xác định sẽ nhớ rõ ràng."
"Lại còn không cho tăng giá, cũng không để cho tôi đổi làm nghề khác, việc này làm thực bực bội mà, đúng rồi, Chân nhân, đạo sĩ các cậu làm pháp sự hẳn cũng kiếm được tiền chứ? Một chuyến pháp sự có thể kiếm bao nhiêu vậy."
Lý Hỏa Vượng lại nhìn thoáng qua cô gái khăn voan đỏ vẫn không nhúc nhích ở phía sau, rồi đứng lên, "Nghỉ ngơi đủ rồi, vậy chúng ta đi tiếp thôi."
"Thật nóng! Vậy mọi người sẽ ăn cơm chiều vào giờ nào?"
Đoàn người Lý Hỏa Vượng tiếp tục đi về phía trước, Lý Chí tính cách quá mức hiếu động luôn muốn tìm đám người Lý Hỏa Vượng nói cái gì đó, nhưng bọn họ đáp lại cũng không quá mức nhiệt tình.
Người này nói chuyện cũng rất bình thường, hơn nữa cũng không có ác ý gì.
Nhưng người tốt cũng sẽ không viết ở trên mặt, tâm cảnh giác của Lý Hỏa Vượng vẫn không có hoàn toàn buông xuống.
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hai người ở bên kia đường, lực chú ý của cậu toàn bộ tập trung ở bên cạnh Lý Chí, vị nhị thần khăn voan đỏ không ăn không uống không nói một lời kia, càng nhìn càng cảm thấy không được tự nhiên.
So sánh với Lý Chí, cô gái này rõ ràng quỷ dị hơn nhiều.
Cô ta mỗi lần nhấc chân đi đường, khoảng cách đi đều không sai chút nào, xem qua hoàn toàn không giống con người, càng như là một khối thi thể bị người thao túng.
Càng quỷ dị là, Lý Chí lại có thể gọi thứ này là tức phụ.
"Lý sư huynh, không bằng chúng ta tách khỏi bọn họ đi?" Bạch Linh Miểu đi đến bên cạnh mở miệng nói.
"Trước không vội, đợi một chút xem sao." Lý Hỏa Vượng cần quan sát thêm.
Vạn nhất người này không có nói sai, như vậy chuyện thoát khỏi Đan Dương Tử, nói không chừng thật sẽ phải dựa vào tiên gia trong miệng hắn.
Thái dương chậm rãi ngã về tây, ven đường một thôn trang dần dần xuất hiện ở trước mặt bọn họ, các loại phòng ốc cao thấp rải rác sắp hàng.
"Cậu xem, đây là trại mà tôi nói." Lý Chí mặt mang ý cười đưa tay chỉ vào một mảng lớn mái ngói màu đen ở trước mặt nói, rồi đi nhanh vào bên trong.
"Mọi người đi theo tôi, chỗ này có một đồng hương của tôi, chúng ta ở lại nhà của hắn không cần tiền."
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, theo Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vung tay lên, hai chiếc xe lừa cũng đi vào bên trong.
Trong lúc đi trên đường con đường đất vàng ở giữa những ngôi nhà, đám người Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh bốn phía.
Nhưng kỳ quái là vô luận là trong ruộng hay là trong viện, cũng không thấy bóng người.
"Có chuyện gì vậy? Người trong thôn đâu?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc thầm nghĩ trong lòng.
Ngay tại thời điểm cậu nghĩ như vậy, ở một góc phía trước, Lý Chí nhô cái đầu ra, trên gương mặt già nua lúc này cực kỳ hưng phấn.
"Này! ! Mau tới đây, bên này có náo nhiệt để xem! Hình như là công công đang đi bụi đó! ! Mặt cũng bị cào, khỏi phải nói ra sức tới cỡ nào!"
"Đi bụi? Là cái gì đi bụi?" Lời này của Lý Hỏa Vượng không có ai trả lời, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy những người khác vẻ mặt xấu hổ, Bạch Linh Miểu mắc cỡ đỏ mặt đang cúi xuống.
"Lý sư huynh, chúng ta đừng tới đó, chuyện của người ta mà."
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn cô một cái, xoay người đi về phía Lý Chí.
Vừa vòng một cái, trước mặt nhất thời rộng mở trong sáng, chỉ thấy nam nữ già trẻ ăn mặc kiểu nông gia đang ngoài ba tầng trong ba tầng vây quanh cửa nhà một người, Lý Chí đứng ở bên cạnh đám người, kiễng chân ló qua bả vai người khác mà nhô đầu vào nhìn.
Nghĩ hồi lâu, thì ra toàn bộ người trong thôn đã chạy tới đây tham gia náo nhiệt.
"Cái gì là đi bụi?" Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Lý Chí hỏi.
"Công công vụng trộm con dâu, chẳng lẽ ở địa giới các cậu còn có cách gọi khác? Cậu là người ở đâu vậy?" Lý Chí mặt mang kinh ngạc lại nhìn Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới.
Sau khi nghe được đối phương giải thích, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt không biết nói gì, khó trách vừa rồi Bạch Linh Miểu lại có loại vẻ mặt như vậy.
"A !" Một tiếng phụ nữ thét chói tai vang lên ở giữa đám người, đám người vây xem òa một tiếng, mạnh lui về phía sau một vòng lớn.
Nương theo khe hở lộ ra, Lý Hỏa Vượng thấy được một màn có chút quái dị ở bên trong.
Một người phụ nữ cả người trần trụi, các khớp tứ chi vặn vẹo giống như một con rắn ở trên bàn bát tiên, một bên thét chói tai một bên run run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận