Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 918: Thuyền gỗ (1)

"A, ta rành ngươi quá mà, giống như đánh bài với người khác chung phòng bệnh đều ra bài lớn, ta không tin lời này của ngươi. Trong nhà ngươi có người khác không?” Lý Hỏa Vượng túm Lưu Lão Đầu lên, nâng ông ta đi về phía trước.
“Cậu ... cậu muốn làm gì?" Nghe lời này, mặt Lưu Lão Đầu xanh mét.
“Nhà của tôi không có người, con ... con trai của tôi đi làm, cháu trai ... đi học rồi.”
"Không định làm gì, ta nhất định phải bảo đảm sau khi ngươi trở lại sẽ không báo cảnh sát!"
"Tiểu Lý, tôi thật sự không báo cảnh sát, tôi van cầu cậu buông tha tôi đi. Lúc trước tôi thật sự phát bệnh, tôi thật sự không phải cố ý tổn thương bạn gái của cậu.”
Nhưng lời của Lưu Lão Đầu không khiến thái độ kiên định của Lý Hỏa Vượng dao động.
Rất nhanh đến nhà của Lưu Lão Đầu, tầng hai chung cư, trong nhà đúng là không có người.
Lý Hỏa Vượng dùng băng dán nhanh chóng trói Lưu Lão Đầu vào bồn cầu, trói chặt để tránh ông ta vùng thoát ra.
Không để ý Lưu Lão Đầu cầu xin, Lý Hỏa Vượng không rời đi ngay mà là đi vào phòng bếp, chọn hàng lạnh tiện tay.
Nếu thật sự đấu cứng với đám người đó thì chỉ cầm cái cưa sắt là không được, chính mình nhất định phải chọn vũ khí tiện tay.
"Tiểu Lý, tôi xin cậu, tôi thật sự sẽ không báo cảnh sát!" Tiếng kim loại va chạm trong trẻo trong phòng bếp làm Lưu Lão Đầu nổi da gà.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng chọn một con dao róc xương cán dài lại quay về buồng vệ sinh.
Lưu Lão Đầu tuyệt vọng hét lên:
“Tiểu Lý, cậu có thể giết tôi, nhưng tha cho cháu nội của tôi được không?”
Câu này khiến Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày:
“Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, ta không có điên!"
“Đúng đúng, cậu không đinê, không điên.” Lưu Lão Đầu gật đầu như gà con mổ thóc.
Lý Hỏa Vượng lấy giẻ lau chén ra nhét vào miệng Lưu Lão Đầu, lại dùng băng keo dán miệng khiến ông ta không thể phát ra âm thanh:
"Xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy, ai kêu ngươi nhận ra ta.”
Giải quyết xong tai họa ngầm này, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng bước xuống dọc theo bậc thang lại đi tới trạm xe bus trước cửa chung cư, ngoắc chuyến xe đi bến cảng bờ biển.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên xe bus dần ít người, hắn cau mày suy nghĩ kế tiếp sẽ là cái gì nghênh đón mình.
Rất nhanh tới bến cảng, những thùng đựng hàng chồng lên nhau tạo áp lực lớn cho Lý Hỏa Vượng.
Có một vấn đề bày ra trước mặt hắn, làm sao đi vào?
Mới ăn Tết xong, thời tiết còn lạnh buốt, trong nước biển càng lạnh thấu xương.
Nhưng chút lạnh lẽo đó chẳng đáng gì đối với Lý Hỏa Vượng kinh nghiệm dày dạn.
Dưới bến cảng gỗ ồn ào tiếng người, Lý Hỏa Vượng thân thể thay đổi vị trí, đặt hư thể có màu ở dưới nước, thực thể trong suốt cẩn thận nhô đầu ra từ trong nước, nhìn hướng mục tiêu ở phương xa.
Nơi đó có một tòa thuyền gỗ, nguyên nhân nói là một tòa mà không phải một chiếc, là bởi thuyền siêu khổng lồ, to còn hơn chiến thuyền Lý Hỏa Vượng từng thấy ở Hnahj Đảo.
Đầu thuyền lớn như cá mè hoa nổi trên mặt nước, phối hợp màu gỗ vàng nguyên con thuyền, thoạt trông giống như một ngọn núi, tràn ngập cảm giác áp lực.
“Chạy mãi rốt cuộc đuổi kịp rồi, hừ! Muốn chạy chứ gì? Tình huống không ổn liền rời khỏi Đại Lương phải không? Không dễ dàng như vậy!"
“Món nợ ngươi và Hoàng Phủ Thiên Cang mai phục ta còn chưa tính xong! Lý Tuế, chúng ta đi!"
Xúc tu của Lý Tuế thò ra từ miệng vết thương của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng đung đưa trong nước biển, đẩy hắn nhanh chóng áp sát thuyền lớn đáy pahửng kỳ lạ kia.
Tuy tứ chi của Lý Hỏa Vượng đã bị mất ba cái, nhưng có móng vuốt và chân chó bị lột da, mọc đầy xúc tu màu đen của Lý Tuế thay thế, tay trái còn sót lại một ngón tay cũng bị xúc tu thay thế.
Lý Hỏa Vượng phi thường tin tưởng, nếu đã lắp vào người thì thuộc về mình, vì thế hắn sử dụng linh hoạt như tay chân của mình.
Lý Hỏa Vượng vốn do dự có cần gấp gáp vậy không, nay xem ra may mắn hắn ép hỏi Hoàng Phủ Thiên Cang nói ra vị trí liền chạy nhanh tới bên này, nếu chờ tứ chi mọc đầy đủ thì không biết con thuyền lớn như vậy sẽ lái đến chỗ nào.
Xúc tu của Lý Tuế phi thường am hiểu bơi lội, nó ở trong nước càng là như cá gặp nước.
Rất nhanh, tay của Lý Hỏa Vượng chạm đến thân thuyền bằng gỗ, nhưng hắn không lập tức ra tay, mà là yên lặng chờ đợi trời tối, đêm đen mới dễ tập kích.
Dù sao hiện tại đã tìm được chiếc thuyền này, Cố Khanh không sợ nó giữa đường lái đi mất.
Canh giờ dần trôi qua, tùy theo mặt trời ngả về tây, sắc trời cũng dần tối uống.
Chờ thấy đèn đuốc dần biến mất trên bến cảng phương xa, xúc tu màu đen vươn ra từ tứ chi của Lý Hỏa Vượng dùng giác hút dính vào thân thuyền, mang theo Lý Hỏa Vượng nhanh chóng leo lên trên.
Dùng sót lại một ngón tay bấu vào mép thuyền, Lý Hỏa Vượng cẩn thận thò ra cái đầu bởi vì thay đổi vị trí mà ẩn giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận