Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 81: Tâm Tố (3)

"Mình phải tự bảo vệ bản thân, mình cũng phải bảo vệ người mình muốn bảo hộ, cầu không được thì trộm, trộm không được thì cướp, cướp không được thì chơi sau lưng!" Lý Hỏa Vượng vẻ mặt dần dần dữ tợn hẳn lên.
Vừa nghĩ đến cái này, Lý Hỏa Vượng ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc đưa tay sờ sờ sau cổ, tựa như đang tự hỏi cái gì.
"Nam vô ! hát la đát na ! sỉ la dạ da ! ".
Trong rừng cây yên tĩnh bị một tiếng tụng kinh không linh phá vỡ.
Hầu như phản xạ có điều kiện, Lý Hỏa Vượng đứng bật lên, nhanh chóng quan sát về bốn phía.
Nhưng bốn phía một mảng tối đen, cậu không có phát hiện cái gì cả, cạm bẫy nhỏ đơn giản đặt ở phía trước cũng không có phản ứng gì.
"Nam vô ! a la da ! bà lô yết đế ! thước bát la da." Tiếng tụng kinh không linh lại vang lên từ trong bóng đêm, lúc này đã càng gần hơn.
"Nhanh! Đều dậy đi! Đi mau! Phân tán mà chạy, đừng động xe lừa! Sỏa Tử! Làm cái mà tôi đã dạy cậu lúc nãy!"
Ở dưới Lý Hỏa Vượng nhắc nhở, Bạch Linh Miểu theo bản năng vừa muốn đuổi theo Lý Hỏa Vượng, đã bị Sỏa Tử một tay vác ở trên vai, phóng nhanh về phía đông.
Lý Hỏa Vượng vượt qua lùm cây, một lần nữa nhảy trở lại đường, cắn răng nhanh chóng chạy về phía trước, mặc kệ nói thế nào, mục tiêu của hòa thượng nọ chỉ là mình, nếu thật sự trốn không thoát, không cần thiết để người khác chịu chết.
Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng không ngừng chạy, cũng không biết tiếng tụng kinh từ đâu truyền đến thủy chung theo sát không tha, hơn nữa mũi cậu bắt đầu ngửi thấy được mùi nhang khói trong chùa miếu.
Trong khi đang chạy bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng dừng lại, đồng tử cậu hơi co lại, nhìn chăm chú vào một mảng đường tối đen trước mắt, bên trong rất nhiều điểm đỏ lớn bằng con ruồi bọ đang rung rung.
"Bồ đà dạ ! bồ đà dạ ! di đế lợi dạ ! na la cẩn trì..." Tiếng tụng kinh càng ngày càng vang.
Rốt cuộc thứ ở trong bóng đêm chậm rãi xuất hiện, đó là phật, Phật Đà bụng lớn, đầu lớn, thân cao, nhưng hai chân lại rất nhỏ.
Điểm đỏ trong bóng đêm mà trước đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy, thật ra là những bó nhang cắm ở trên thân phật, nhang cắm ở trong thịt phật, theo thân thể to lớn của phật đong đưa mà rung rung.
Phật Đà cao lớn bị khói trắng vờn quanh vốn nên là tiên khí mười phần, nhưng đặt ở trong hoàn cảnh tối tăm rừng rậm đường nhỏ, thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Phật như vậy không chỉ một, mà là bảy vị, bọn họ đứng thành hàng, loạng choạng thân thể đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Bọn họ chỉ đơn giản lặp lại bước chân, một trái một phải lắc lư, bọn họ giống như tượng mà không phải tượng, vẻ mặt tựa cười mà không phải cười, tự như giận mà không phải giận.
Khi hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh trăng, Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy bộ dáng vị Phật Đà đứng đầu, cậu biết Phật Đà này, đó là mặt Kiên Độn. "A di đà Phật, thí chủ, tâm cậu không tĩnh."
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn Phật Đà nhục thân cao tối thiểu bốn thước trước mắt, "Các người rốt cuộc không giả bộ nữa sao? Rác rưởi tế bái quái vật này! !"
"Thí chủ, bần tăng không biết cậu đang nói cái gì, mau theo ta đi về chùa, nhân quả Đan Dương Tử ở trên người cậu, nếu mang theo nó rời khỏi, cậu sẽ có phiền toái lớn, thiên hạ thương sinh cũng sẽ có phiền toái lớn."
Kiên Độn nói xong, theo hai tay hắn trùng trùng chắp lại, tiếng máu thịt xé rách vang lên, một bàn tay không có da thịt lắc lư mọc ra từ phía sau của hắn.
Trong phút chốc giống như khổng tước xòe đuôi, bảy vị Phật Đà vừa rồi đã biến thành bảy thiên thủ phật máu thịt khủng bố làm cho người ta sợ hãi.
"Reng reng reng ! !" Theo Lý Hỏa Vượng dùng sức lay động đạo linh trong tay, hoàn cảnh bốn phía bắt đầu nhiễu sóng, đường cong nhánh cây bốn phía nhanh chóng vặn vẹo, hình thành Du lão gia.
Nhưng ở trong tiếng chuông, tất cả hỗn loạn bốn phía lại không có ảnh hưởng đến Phật Đà này, bọn họ giống như đá ngầm mà đứng ở nơi đó.
Theo Lý Hỏa Vượng lấy bùn đất ở trên đất nhét vào trong miệng, "Khám cấn khẩn!" Du lão gia mang theo tàn ảnh dán mặt đất bay về phía Phật Đà.
"Oanh!" Phật chưởng thật lớn dùng sức bổ xuống, nhất thời kích khởi bụi đất bay lên.
Nhưng Du lão gia không có thực thể hoàn toàn không nhìn đối với loại công kích này, trực tiếp chui ra từ lưng chưởng, đánh về phía gương mặt to lớn của Phật Đà nọ.
Khi Du lão gia hoàn toàn chui vào đầu một vị Phật Đà, bóng dáng cao lớn nọ bắt đầu lay động lên, bàn tay thật lớn giống như khu đuổi ruồi bọ, không ngừng huy đánh.
Nhưng cái này không có tác dụng, không bao lâu, thật lớn Phật Đà trùng trùng ngã xuống đất, ngũ quan trên mặt bắt đầu hòa tan, thân thể vốn không chịu ảnh hưởng cũng vặn vẹo hẳn lên theo ảo giác bốn phía.
"Phành phành phành! !" Sáu vị Phật Đà còn lại nhanh chóng đưa lưng về nhau ngồi thành một vòng tròn, sau đó giống như những tảng đá dùng sức đập xuống đất, hai tay chắp lại, bắt đầu niệm lên kinh Phật trúc trắc khó hiểu. "Như lai a đa la ! tam mạch ! tam bồ đề !....."
Bạn cần đăng nhập để bình luận