Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 474: Kẻ điên (1)

"Lý sư huynh, huynh vừa trở về liền rời đi? Miểu Miểu rất lo lắng cho huynh đấy, cho dù làm gì, huynh cũng phải suy xét đến cảm nhận của muội ấy chứ?” Xuân Tiểu Mãn hỏi.
"Hãy thay ta chăm sóc tốt muội ấy, sau này mọi người cố gắng ở đây ổn định cuộc sống, đừng chạy loạn trong thế đạo hỗn loạn này.”
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng tạt qua Ngưu Tâm Thôn, các sư huynh đệ bên cạnh Lý Hỏa Vượng càng lúc càng nhiều.
Khi Lý Hỏa Vượng lại lần nữa đi đến đầu làng, những người khác đều tập trung lại đây.
Không một chút do dự, cậu trực tiếp xông thẳng vào cơn mưa lớn.
"Lý sư huynh, huynh muốn đi đâu, bọn ta cùng huynh đi nhé?
"Dừng lại hết! Không ai được phép đi theo!" Tiếng quát mắng của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ.
Trong cơn mưa xối xả, cả người Lý Hỏa Vượng ướt sũng, cậu quay người nhìn về phía tất cả mọi người, hít sâu mấy hơi rồi đột nhiên chửi ầm lên.
"Cút đi! Cút xa một chút! Tro cốt cũng đưa đến nơi rồi. Điều di ngôn mà ta đã nhận ở Thanh Phong Quan cũng làm xong hết rồi. Lời hứa lúc trước của ta cũng hoàn thành rồi. Các ngươi còn muốn ta thế nào?”
"Có nhìn thấy vết thương khắp người ta không? Ta đã làm thay các ngươi đủ nhiều rồi. Ta mệt rồi. Đám phế vật tàn tật các ngươi còn muốn liên lụy ta cả đời sao?”
Nhìn thấy những vẻ mặt buồn bã kia của bọn họ, Lý Hỏa Vượng mặt đầy nước, đột ngột quay người và lao ra khỏi Ngưu Tâm Thôn.
Thực ra, xảy ra loại chuyện này, trên đường trở về Lý Hỏa Vượng sớm đã hạ quyết tâm trong lòng rằng sẽ rời khỏi tất cả mọi người.
Cậu thật sự không dám để người khác ở bên cạnh mình nữa, càng thân thiết lại càng sợ, sợ một ngày nào đó, mình sẽ thiêu chết bọn họ giống như đã thiêu chết cả tộc của Bạch gia vậy.
Một kẻ điên không biết mình làm gì đã đáng sợ rồi, một kẻ điên có đủ loại năng lực thần bí khôn lường lại càng đáng sợ hơn.
Sau khi ra khỏi Ngưu Tâm Sơn, Lý Hỏa Vượng trầm mặc đi dọc theo con đường nhỏ lầy lội.
Y phục làm bằng giấy trên người cậu và da thịt dần dần bị mềm nhũn và mục rữa rơi trên mặt đất dưới sự gột rửa của nước mưa.
Dưới cơn mưa lạnh lẽo, da thịt non mới mọc dần lộ ra trên làn da cháy đen của Lý Hỏa Vượng.
Từng giọt nước mưa rơi xuống da thịt non yếu ớt, Lý Hỏa Vượng lúc này đã biết rằng cái gì là thiên đao vạn quả, nhưng cậu cũng không cố ý né tránh gì, lẳng lặng chịu đựng dưới mưa.
Mưa dần tạnh, sắc trời cũng dần hửng lên, Lý Hỏa Vượng dừng chân tại một ngôi miếu đổ nát, mấy ngày mấy đêm không ngủ, cậu thật sự rất mệt rồi.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng chỉ còn lại một nửa kia, sau đó lại nhìn đôi câu đối phủ rêu phong hai bên, tuy rằng chữ kia đã phai đi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được.
Câu trên: Sự tại nhân vi hưu ngôn vạn ban đô thị mệnh. Nghĩa là Việc do người làm, có thể thành hay không là do con người, đừng cả tin rằng mọi chuyện đều do số mệnh quyết định.
Câu dưới: Cảnh do tâm tạo thoái hậu nhất bộ tự nhiên khoan. Nghĩa là Cảnh vật có thấy đẹp hay không là do tâm tạo ra, lùi lại một bước tự nhiên sẽ thảnh thơi.
Lý Hỏa Vượng không nói lời nào và bước vào, ngôi miếu không lớn, chỉ có một bức tượng chỉ còn lại một nửa cơ thể, những thứ khác đã bị chuyển đi rồi.
Hơn nữa, mái nhà thì dột, nước đọng dưới đất cũng không kém bên ngoài là bao, cậu toàn thân ướt sũng, đứng ở một góc duy nhất không bị dột, ngơ ngác nhìn nước mưa rơi xuống từ lỗ thủng dột.
"Biết ngốc rồi chứ? Trở thành kẻ đơn độc rồi phải không? Sớm đã nói ngươi nghe lời ta đi, không nghe lời lão nhân, thiệt thòi ngay trước mắt.” Hồng Trung vây quanh Lý Hỏa Vượng, không ngừng xoay tròn, mặt đầy vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Hòa thượng đi tới, cụp lông mày xuống, an ủi nói: "Đạo sĩ, ngươi cũng đừng quá đau buồn, chuyện này không thể trách ngươi, ngươi cũng không muốn giết bọn họ mà. Sau này làm nhiều việc thiện, niệm A Di Đà Phật nhiều hơn, Phật Tổ sẽ không trách ngươi đâu.”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm đến hai ảo giác bên cạnh, trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ đã hoàn toàn biến thành kẻ ăn mày của mình phía bên ảo giác kia cùng với ánh mắt lạnh lùng mà Bạch Linh Miểu nhìn mình hôm qua.
Người nhà mình không cần mình, hơn nữa mình còn hại Bạch Linh Miểu không còn người nhà, mình chính là một tai họa, một tai họa mà người nào chọc vào thì người đó xui xẻo.
"Keng..." Tử Tuệ Kiếm tỏa ra từng đợt tà khí được rút ra, Lý Hỏa Vượng cẩn thận nhìn một nửa hình ảnh phản chiếu của mình trên thân kiếm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo kia.
Đang suy nghĩ, một câu hỏi vang lên trong đầu cậu: "Người ta sống vì mục đích gì? Nếu ta sống đau khổ như vậy thì rốt cuộc bây giờ ta sống để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận