Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 117: Long Môn Trại (2)

"Quỳ xuống trước hà bá và tổ tiên!"
Nguyên Nhị mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập mạnh đầu ba cái trước bài vị.
Lúc này, hắn ta không còn là lão đại vênh vênh váo váo trên thuyền nữa mà là một hậu bối mắc sai lầm lớn đang chờ bị trừng phạt.
Sau khi đi tới đi lui mấy vòng, ông lão bên cạnh đột nhiên giơ cây gậy trong tay lên, nện mạnh vào lưng và đầu của Nguyên Nhị.
Lực đạo của từng cú đánh rất mạnh, không lâu sau ông lão đã đánh cho Nguyên Nhị rách đầu chảy máu, toàn thân thâm tím.
Nhưng cho dù là như vậy, Nguyên Nhị cũng cắn răng không dám động đậy.
Mãi cho đến khi ông lão đánh mệt rồi, chống nạng thở hổn hển, lúc này Nguyên Nhị mới quay người lại và dập mạnh đầu với ông lão: “Tổ gia gia, cháu sai rồi.”
“Nói xem, cháu sai ở đâu?” Ông lão tức giận, trừng mắt hỏi hắn ta.
"Cháu quá liều lĩnh, cháu không tìm hiểu kỹ nội tình của đám người đó đã đánh cả ổ, kết quả không ngờ rằng trong đó còn có tên lợi hại như vậy, hại chết mấy chục huynh đệ, còn có hai cháu trai cháu gái dùng để tế thần kia nữa, đều là lỗi của cháu.”
"Hừ! Thì ra cháu vẫn còn biết!" Vẻ tức giận trên mặt ông lão hơi giảm đi một chút.
Một lát sau, sau khi Nguyên Nhị đấu tranh tư tưởng mấy lần, hắn ta nói với giọng không cam tâm: “Nhưng trước đó cháu đã bảo tên đó báo danh tính rồi, kết quả tên tiểu tử đó thậm chí còn nghe không hiểu!"
“Phập” một tiếng, đầu cây gậy chọc thẳng vào mắt trái của Nguyên Nhị, trực tiếp chọc tung mắt hắn ta.
“Á á!” Nguyên Nhị đầy vẻ đau đớn bịt lấy con mắt mù lòa của mình, đau đớn lăn lộn dưới đất.
Thế nhưng, sau khi lăn lộn mấy vòng, hắn ta không quan tâm đến vết thương của mình, lại run rẩy quỳ xuống, dập đầu mạnh với ông lão.
Nhìn hậu bối trước mặt, ông lão mang theo vẻ lo lắng mà thở dài một hơi.
"Nhị tiểu tử, cháu đừng tưởng rằng tự mình tóm được người mấy lần đã có cái kiểu xem trời bằng vung, nghề này của chúng ta trông có vẻ là buôn bán không cần vốn nhưng thực sự muốn làm lâu dài thì không dễ, mắt phải sáng, tay phải nhanh!"
"Ta vốn định giao nhà này cho cháu quản lý, nhưng cháu làm sai lại còn đổ lỗi cho người khác. Tâm tính này quả thực khiến ta không thể an tâm được.”
Nguyên Nhị nghe thấy lời này, thần sắc có chút hoảng, không quan tâm đến sự đau đớn, vội vàng mở miệng nói: “Tổ gia gia, cháu sai rồi, cháu thực sự biết sai rồi! Sau này nếu cháu lại mắt mù mà nhìn sai người nữa, ông cứ chọc mù con mắt còn lại của cháu, cháu cũng sẽ không phản đối.”
"Một con mắt mà muốn đền bù mấy chục mạng người? Mơ đẹp thế!"
Cùng với cái phẩy tay nhẹ của ông lão đang đầy vẻ u ám, có hai người luồn ra từ trong đám người đang ở ngoài cửa xem kịch, trong chiếc khay trên tay bọn họ có đủ loại xương cá màu trắng kỳ quái.
"Phạm tội thì phải trừng phạt, đây là quy tắc của toàn thiên hạ, Nguyên gia chúng ta cũng không ngoại lệ, nếu cháu chống chịu được “Dược Long Môn” thì mới coi như bỏ qua chuyện này, nhà vẫn sẽ do cháu quản lý, nhưng nếu cháu không chống chịu nổi, ta sẽ tổ chức đại tang cho cháu.”
Nhìn thấy những gai xương kỳ dị kia tiến sát đến da thịt của mình, thân thể Nguyên Nhị không tự chủ được mà run lên, nhưng ông lão bên cạnh lại khiến hắn ta không có chút ý định bỏ chạy.
Những chiếc gai xương quăn queo ngoằn ngoèo từ từ rạch qua da, cắt rách cơ thịt, cuối cùng dính vào với xương người.
Ngay khi Nguyên Nhị đang nghiến chặt răng, chuẩn bị chịu đựng sự tra tấn tiếp theo.
Một tiếng hét ngoài cửa đã cứu hắn ta. "Tổ gia gia! Không ổn rồi, ông mau đi xem đi! Nước hồ biến thành màu đỏ rồi!"
Khi một đám người ồn ào náo nhiệt đi tới bên hòn đảo, lập tức đã bị dọa sợ đến ngây người tại chỗ mà không dám nói lời nào.
Chỉ nhìn thấy cả hồ nước lau sậy nhuộm một màu đỏ sẫm, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối.
Những người khác sững sờ vì sốc, vô thức nhìn về phía người cốt cán của cả trại - chủ gia gia của bọn họ.
Sau khi sắc mặt thay đổi nhanh chóng mấy lần, ông lão liền phất phất tay: "Mở tế đàn, dâng hương!"
Không lâu sau, hương hoa và cống phẩm đều được chuẩn bị xong, một đám người quỳ ở đó, không ngừng quỳ lạy về phía hồ nước nhuộm đỏ.
Khi thấy nước hồ vẫn không có dấu hiệu nhạt đi, ông lão quả quyết quay người lại, đi về phía mấy người phụ nữ đang bồng con.
Những đứa trẻ này đã được thay quần áo mới toanh, tóc cũng được thắt hai bím sừng bằng chỉ đỏ.
Ông lão trịnh trọng cầm cây bút màu đỏ dính chu sa lên, chấm nhẹ một chấm vào giữa ấn đường của hai đứa bé.
Hai đứa bé rõ ràng vẫn chưa ý thức được điều gì, bật cười khúc khích.
Ông lão đưa tay xoa đầu bọn chúng trước, sau đó khẽ thở dài, nhắm chặt mắt lại không nỡ nhìn: “Đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận