Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 58: Xe lừa (1)

"Ai ui, đa tạ Hồ lão gia thưởng! Hồ lão gia yên tâm, về sau chỉ cần còn sống, chỉ cần cho người nhắn Lữ gia ban chúng tôi mặc kệ ở đâu, đều sẽ mau chóng chạy tới."
Chờ Hồ lão gia đi rồi, người Lữ gia vây quanh khay, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn nguyên bảo trong khay.
Ngay ở lúc Lữ Tú Tài vừa muốn đưa tay sờ số tiền lớn nhất từng thấy trong đời này, đã bị một cái tẩu thuốc hất đi.
Lữ Trạng Nguyên trước lấy từ trong khay bốn nguyên bảo nhét vào trong túi, ông nhìn sáu cái còn lại, ánh mắt lộ ra không nỡ mãnh liệt.
Nhưng cuối cùng ông vẫn chuyển qua khuôn mặt tươi cười, bưng bạc đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm.
"Ha ha ha, đến đến, tiểu đạo gia, như chúng ta đã nói, cậu 6 tôi 4, đây là phần của cậu."
Nhìn 6 lượng bạc này, Lý Hỏa Vượng cũng lười từ chối, đưa tay nhét vào trong lòng, cậu hiện tại quả thật cần tiền.
"Vậy tiểu đạo gia, cậu cứ ăn từ từ, chúng tôi đi chuẩn bị để tiếp tục đi."
Ăn uống no đủ, người Lữ gia cũng mệt nhọc, phải đi về ngủ bù, dù sao đêm qua đã cả đêm không ngủ rồi.
Người Lữ gia đi rồi, toàn bộ trong phòng chỉ còn một mình Lý Hỏa Vượng, cậu nhìn còn gà nướng còn lớn hơn cái đầu của mình ở trước mặt mà ngẫm nghĩ, rồi nói với hạ nhân ở một bên: "Có cái gì để đựng không?"
Không bao lâu, Lý Hỏa Vượng dắm một con lừa đi ra Ngũ lý cương, sau con lừa kéo một chiếc xe đẩy, trên xe chất đầy các túi lương thực.
6 lượng bạc tuy không nhiều lắm, mua ngựa thì không nổi nhưng mua lừa thì vẫn có thể.
Có thứ này, ít nhất trên đường đi cũng không cần cõng lương thực.
Chờ Lý Hỏa Vượng đi ra, liền nhìn thấy những người khác vẫn đang ở chỗ những đống rơm gần bờ ruộng.
Bọn họ không có vào thôn, cũng sợ bộ dạng kỳ lạ của bản thân dọa người trong thôn.
Sau khi đi qua đó Lý Hỏa Vượng phát hiện bọn họ đang dùng lửa nướng khoai lang khô.
Lý Hỏa Vượng đưa tay lôi từ trên xe một con gà nướng thơm ngào ngạt xuống. "Ăn cái này đi."
Một đám người ăn lương khô nhiều ngày như vậy, nhìn thấy thứ này làm sao mà nhịn cho được, vội vàng hưng phấn xáp lại.
Mấy chục người phân một con gà, mỗi người phân cũng không bao nhiêu, nhưng mỗi người đều nhai rất cẩn thận, ngay cả xương gà cũng cắn vụn ra mà nuốt xuống.
"Lý sư huynh, gà này ở đâu tới vậy? Còn cái xe lừa này, đêm qua huynh đi nơi nào?" Bạch Linh Miểu hai tay cầm cổ gà mở miệng hỏi.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở trên đống rơm nhắm mắt lại, giản lược miêu tả nguyên nhân cùng quá trình.
Khi biết được Lý Hỏa Vượng là liều mạng mới có được thứ này, Bạch Linh Miểu thả xuống cổ gà trong tay, cô nghe thanh âm đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt đau lòng nhìn cậu.
"Lý sư huynh, thật có lỗi, là tụi muội liên lụy huynh, nếu không có tụi muội, huynh căn bản không cần phải liều mạng như vậy."
Lý Hỏa Vượng mở to mắt, nhìn cô gái dùng mảnh vải xanh che hai mắt trước mặt, "Không liên quan tới mọi người, thứ nọ nếu có thể đến từ đường Hồ gia, nó khẳng định sớm đã nhằm vào chúng ta, cho dù không có chuyện đêm qua, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải."
"Hơn nữa..." Lý Hỏa Vượng nói đến đây dừng một chút, nhớ tới thời điểm mình hoàn toàn lâm vào ảo giác ở trong Thanh Phong quan lúc trước. "Hơn nữa, tương lai ai liên lụy ai còn chưa biết."
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, một lần nữa nhìn về phía cô gái trước mắt, đưa tay cầm tay đối phương.
Bạch Linh Miểu ngượng ngùng rụt về phía sau một chút, nhưng lập tức ngừng lại.
Nhưng một lát sau, Lý Hỏa Vượng lại suy nghĩ, nằm ở trên đống rơm nhắm mắt lại, hướng tầm mắt sang một bên, chậm rãi buông lỏng bàn tay ra.
Nhưng ngay khi vừa buông ra, đôi tay mềm mại kia nhanh chóng đuổi theo nắm chặt lại.
Nghỉ ngơi hồi phục cả đêm, hai đám người có mục đích khác nhau lại xuất phát.
Mục tiêu kế tiếp của họ chính là trấn Kiến Nghiệp, đây cũng là nơi tập trung người có quy mô lớn nhất kể từ khi Lý Hỏa Vượng tiến vào thế giới này.
"Tiểu đạo gia, Ngũ lý cương cách trấn Kiến Nghiệp không xa, án theo hành trình của chúng ta, chừng bốn năm ngày là tới." Lữ Trạng Nguyên thông báo cho Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía Triệu Ngũ được Sỏa Tử cõng, "Thế nào? Sắp về nhà, cao hứng không?"
Trước đó Triệu Ngũ có nói qua, nhà hắn ngay tại Kiến Nghiệp, những ngày này tiếp xúc Lý Hỏa Vượng đã có hiểu biết bước đầu đối với Triệu Ngũ.
Cậu cảm giác đầu óc đối phương rất tốt, chẳng qua bởi vì thân thể hành động không tiện lại không biết chữ, nên không thể phát huy ra tiềm lực mà thôi.
"Triệu Ngũ, trước mắt đã sắp tới nhà cậu, thế nào, cậu mời mấy huynh đệ chúng tôi đi tửu lâu một chuyến chữ?" Cẩu Oa ở một bên trêu chọc.
Nhưng phản ứng của Triệu Ngũ lại ra ngoài dự kiến của mọi người, trên mặt hắn lộ ra một tia cười khổ, "Phế nhân như tôi về nhà thì đã sao, tay không thể động lưng không thể gánh. Nằm ở nhà cũng chỉ làm thùng cơm mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận