Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 535: Bia (2)

Bọn họ đều bị Lý Hỏa Vượng đốt thành tro rồi, không còn lại gì.
“Tại sao chứ? Phụ thân! Mẫu thân! Tại sao các người muốn giết nhiều người như vậy chứ! Tại sao các người muốn làm người xấu?!”
“Lẽ nào các người không biết những người này có lẽ là phụ mẫu của người khác? Gia gia nãi nãi của người khác? Các ngươi có biết mất đi người thân thì đau lòng cỡ nào không?”
Nhìn bộ dạng gần như tan vỡ của Bạch Linh Miểu, Xuân Tiểu Mãn vội ôm đối phương vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao mà, không phải lỗi của muội, không phải lỗi của muội.”
Tiếng khóc của Bạch Linh Miểu dần ngừng, cô ấy khóc đủ rồi, cũng biết khóc không mang đến bất cứ tác dụng gì.
Bạch Linh Miểu cố nén nước mắt, chui ra khỏi ngực đối phương:
"Không ... Đây là lỗi của ta, đây là lỗi của Bạch gia ta! Nếu là lỗi của chúng ta thì thân là người Bạch gia, ta phải chịu trách nhiệm!”
Từng xác chết cứng ngắc bị kéo ra khỏi phòng đó, ngay sau đó dùng xe đẩy tay chở đến Ngưu Tâm Sơn chôn.
Thân thể của bọn họ vô cùng cứng ngắc, bên trong dường như rót xi-măng, giống như hòn đá hoàn toàn định hình, thế cho nên Bạch Linh Miểu muốn chôn đàng hoàng cho bọn họ cũng không được.
Khi chôn xác lập bia cho mỗi xác chết, Bạch Linh Miểu đều dập đầu đốt nhang tạ tội, cô ấy biết có lẽ làm vậy là vô dụng, nhưng đây là điều duy nhất có thể làm.
Quá nhiều người chết trong phòng tối, bọn họ bận rộn rất lâu, mãi khi Lữ Gia Ban ở bên ngoài diễn kịch trở về mới chôn xong.
Chờ khi hết bận, Bạch Linh Miểu trở nên cực kỳ tiều tụy, mặt gầy đến không nhìn ra bộ dạng cũ.
Bạch Linh Miểu dập đầu ba cái hướng bia mộ, cô ấy ngẩng đầu lên, con ngươi màu hồng mang theo tơ máu nhìn các ngôi mô, môi tróc da hé mở hỏi Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh:
"Tiểu Mãn tỷ, nếu bọn họ có thể làm ra chuyện ác như vậy thì tại sao dạy ta tâm thiện làm gì?”
"Nếu ta cũng trở nên xấu xa giống bọn họ thì đã không khó chịu đến vậy.”
Xuân Tiểu Mãn không thể trả lời câu hỏi này.
Lữ Trạng Nguyên ở một bên hỗ trợ xúc đất dừng tay lại, lau mồ hôi thở dài một hơi nói: "Khuê nữ, lão hán ta cũng là người làm phụ thân, ta có thể phỏng đoán ra suy nghĩ của phụ mẫu cô nương.”
“Thật ra phụ mẫu của cô nương biết làm chuyện này nhiều sẽ bị trời phạt, cho nên không muốn khiến cô nương xen vào, cộng thêm cô nương là con gái.”
“Nữ nhi gả đi như đổ nước ra ngoài, chỉ cần lừa cô nương đến khi lớn một chút, tìm một nhà khá giả gả đi, vậy bên nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô nương, xét cho cùng cũng vì tốt cho cô nương.”
“Tốt cho ta?” Bạch Linh Miểu trúc trắc mở miệng muốn nói vài điều, nhưng cổ họng cứng ngắc không phát ra được.
Xuân Tiểu Mãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm Bạch Linh Miểu an ủi, trong tình huống này thì người ngoài như cô ấy nói cái gì đều là phí công.
"Tiểu Mãn tỷ ... ".
“Ừ, sao vậy?” Xuân Tiểu Mãn hơi nghiêng đầu nhẹ dụi vào mái tóc trắng của Bạch Linh Miểu.
“Dù người nhà của ta đều là kẻ ác, nhưng trong lòng ta vẫn không cách nào tha thứ Lý sư huynh giết bọn họ.”
Cẩu Oa khiêng cái cuốc, bước chân nhẹ nhàng xuống núi, tuy rằng vừa mới chôn rất nhiều xác chết, nhưng cậu ấy không quen đám người chết này, không bị ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ chút nào.
Bây giờ cậu ấy vừa có nhà vừa có ruộng, quan trọng hơn là vợ sắp đẻ, thứ ngày xưa luôn nằm mơ vào giây phút này tất cả đều thực hiện.
“Ôi chà, Tào Tháo này thật là thần cơ diệu toán, mỗi một bước đều đi đúng rồi. Nếu không phải ta thông minh, mấy thứ này làm gì có phần của ta!”
Nếu không phải đường quá xa, Cẩu Oa rất muốn đưa tin chính mình công thành danh toại về quê, nói cho tất cả mọi người rằng mình áo gấm về nhà.
Cẩu Oa liếc trộm đám người đi phía sau, cậu ấy sải bước nhanh hơn kéo giãn khoảng cách, cẩn thận lấy một quyển sách ra khỏi ngực.
Khi vẻ mặt Cẩu Oa vui sướng dùng ngón tay vuốt những chữ xem không hiểu, một bàn tay đầy lông đen bỗng nhiên duỗi qua trực tiếp cướp lấy.
“Này! Ngươi làm gì kỳ vậy!” Cẩu Oa sốt ruột định vươn tay cướp về, lại bị Xuân Tiểu Mãn lườm không dám nhúc nhích.
Cẩu Oa tức giận bất bình lấy tay về: “Trong núi không cọp, khỉ làm vua, ngươi giỏi lắm, không biết còn cho rằng là ngươi cứu chúng ta ra khỏi Thanh Phong Quan.”
“Lấy cuốn sách này ở đâu ra?”
“Ta ... ta mua của người bán hàng rong, làm vỡ lòng luyện chữ cho nhi tử tương lai của ta.”
“Đừng gạt người, khoảng thời gian này chỉ có người bán hàng rong đến hai lần, bọn họ vốn không bán sách!”
Xuân Tiểu Mãn dùng tay lật, nhìn những chữ xem không hiểu.
Cao Trí Kiên ở một bên phiên dịch, Xuân Tiểu Mãn lập tức biết tên của cuốn sách này ‘Khổ Công Ngộ Đạo Tụng Kệ’.
Dù cho Xuân Tiểu Mãn không nhận biết chữ nhưng có thể đoán ra tên sách không ổn, cảm giác như là công pháp nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận