Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1529: Kiềm chế ngược

“Cậu định làm gì? Anh ta sắp chết rồi." Đối mặt với người bạn đồng hành cũ của mình, Ngũ Kỳ không nhẫn tâm.
Lý Hỏa Vượng toàn thân đầy máu nhìn thân thể của Thanh Vượng Lai, trong mắt hiện lên một tia khát máu, dùng dao đâm vào ngực Thanh Vượng Lai, rạch mạnh xuống.
“Bấy nhiêu chưa đủ! Đừng quên trên người của hắn còn có mấy Thiên Đạo! Chúng ta ăn thịt hắn!"
Trong Bạch Ngọc Kinh hỗn độn không có canh giờ, tất cả Tư Mệnh vừa dính liền vừa tách ra vây quanh thành một vòng.
Ở giữa vòng tròn là Quý Tai chưởng quản Mê Võng và Tam Thanh suy yếu chưởng quản Thiên Đạo bí mật.
Quý Tai nhìn mọi thứ hỗn độn trong sợi xích bí mật của Tam Thanh, hiện tại hắn cũng phân không rõ và đoán được rốt cuộc sợi nào là Thiên Đạo bí mật, sợi nào là Thiên Đạo sinh trưởng cướp từ chỗ Tả Khâu Vịnh.
Dù sao Tam Thanh chưởng quản Thiên Đạo bí mật, anh ta dễ dàng che giấu những thông tin này.
Nhưng điều này không khiến Quý Tai chần chừ, hắn chẳng cần biết sợi nào là sợi nào, cứ ăn vào là được.
Lý Hỏa Vượng nhai Thiên Đạo có chút nghi hoặc xoay người lại, nhìn về hướng Tư Mệnh khác, nói ngọng nghịu:
“Sao vậy? Các ngươi không muốn Thiên Đạo trên người Tam Thanh sao?”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, các Tư Mệnh trong Bạch Ngọc Kinh không nói chuyện, chỉ đứng đó nhìn hắn.
Lý Hỏa Vượng lười để ý người khác, bọn họ không cần Thiên Đạo càng tốt, dù sao người khác cũng đều không đáng tin.
Ngộ nhỡ họ lấy Thiên Đạo, nhưng cuối cùng bởi vì nguyên nhân khác phản chiến không giúp chính mình thì rắc rối to.
Đặt Thiên Đạo khác ở chỗ họ khiến hắn không quá yên tâm, nhờ trời nhờ đất chẳng bằng nhờ vào mình, nắm giữ tất cả Thiên Đạo của Tam Thanh là chắc ăn nhất.
Mà ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Vô Sinh Lão Mẫu đi tới, ngồi xổm phía đối diện mình, giơ ống tay áo dài đầy lông trắng nhẹ nhàng quấn lấy sáu cái tay dị dạng của hắn.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng cảm giác trong lòng ấm áp dễ chịu, luôn có một người không rời không chê cùng mình, loại cảm giác này quá tốt.
Có lẽ vì thế nên dù hắn trải qua bao nhiêu khó khăn vẫn vượt qua được.
Quý Tai và Vô Sinh Lão Mẫu nhìn nhau cười, cùng hấp thu Thiên Đạo của Tam Thanh.
Nhưng điều mà Lý Hỏa Vượng không ngờ tới là dù bị thương như thế này nhưng Tam Thanh vẫn còn sống.
Máu chảy khắp mặt đất, Thanh Vượng Lai đang hấp hối ho ra máu, cười lớn, ngơ ngác nhìn bầu trời, cảm nhận cơ thể bị xé rách.
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt người phụ nữ trong miệng ngậm thuốc lá, nửa gương mặt đều là hình xăm bụi gai chắn tầm nhìn của Thanh Vượng Lai:
“Chắc chắn là rất đau phải không? Có muốn tôi giúp cậu giải thoát không?”
Một vòng khói từ trên cao bay xuống, phủ lên mặt Thanh Vượng Lai.
Nhưng dù vậy, Thanh Vượng Lai vẫn nở nụ cười hiền lành đặc trưng đó trên môi:
"Lý ... anh thật sự ... thật sự cho rằng ... tôi không có ... hậu chiêu? Anh nghĩ ... tôi dễ bị ... hạ vậy sao?”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy liền ngừng nhai, mấy giây sau mới nuốt cái ực:
“Sao? Đã như vậy rồi ngươi còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ ngươi còn có thể hạ độc à?”
"Tại sao ... không ... được? Tôi đã ... có thể theo kịp ... tư duy ... của anh ... tôi đã ... đoán trước ... anh ... sẽ làm thế nào ...”
Lý Hỏa Vượng nghe xong thay đổi sắc mặt, ói hết ra:
“Sao ngươi dám đầu độc?!"
"Ha ha ha ha!" Thanh Vượng Lai trong lúc mê ly dùng hết sức lực cười lớn.
Trong tiếng cười của Thanh Vượng Lai, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bụng đau âm ỉ, cảm giác đau đớn này quá quen thuộc, giống như khi hắn ở Thanh Phong Quan ăn ba viên tiên đan mà Đan Dương Tử luyện chế từ các loại tai họa, khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn.
Lý Hỏa Vượng lập tức đưa ngón tay vào cổ họng móc mạnh ra:
“Ọe!”
Tuy gần như ói ra hết đồ vật trong bụng nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy bụng càng ngày càng đau.
"Lý Hỏa Vượng ... nếu anh ... không muốn chết thì tôi đành ... đưa anh ... đi chết ... kế hoạch của tôi ... nhất định phải hoàn thành."
Nhìn thấy tình hình ở đây có sự thay đổi, những người khác nhanh chóng chạy tới, dưới sự hướng dẫn của Ngũ Kỳ, chuẩn bị tiến hành rửa dạ dày cho Lý Hỏa Vượng.
Qua một chuỗi thao tác, tình trạng của Lý Hỏa Vượng không những không thuyên giảm mà còn ngày càng trầm trọng hơn. Sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, những giọt mồ hôi lớn chảy ra lấm tấm trên trán.
Không chỉ mình Lý Hỏa Vượng, mà cả Dương Na ở bên cạnh cũng gặp rắc rối.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng rất kém, mình đầy vết thương đẩy người khác ra, cắn răng nhấc Thanh Vượng Lai lên khỏi mặt đất, hung tợn trừng mắt nhìn anh ta:
"Rốt cuộc ngươi làm cái gì!"
Nhưng giờ phút này Thanh Vượng Lai cũng không cách nào đáp lại hắn, tuy rằng trên mặt anh ta vẫn treo nụ cười đặc trưng nhưng đôi mắt trống rỗng, rất hiển nhiên anh ta đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận