Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 693: Thiên tai (1)

Lý Hỏa Vượng mở miệng ra, phun ra toàn bộ đá vụn cùng với máu loãng từ trong khoang miệng rách của mình ra.
Lại nhìn thoáng qua quả táo đá có một miếng thiếu trong tay, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nói với Gia Cát Uyên: "Gia Cát huynh, huynh coi, mới luyện được mấy ngày nay, có thể đạt tới loại hiệu quả này, huynh đợi lát nữa ta dành chút thời gian, khẳng định có thể khiến cho huynh sống lại."
"Lý huynh, không vội thời khắc này, từ từ mà làm, huynh vẫn nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, huynh lúc này có thể đã bế quan bốn ngày bốn đêm rồi, cơ thể sợ là không trụ được."
"Cái gì? Lâu như vậy?" Lý Hỏa Vượng đứng mạnh dậy, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng may Lý Tuế chờ đợi ở bên cạnh lập tức chạy tới, dùng xúc tu đỡ hắn.
"Đưa ta về nhà, ta nghỉ ngơi trước." Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, nháy mắt liền hôn mê.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường, là tỉnh lại khi được Bạch Linh Miểu đút nước qua miệng mình.
"Tỉnh rồi? Đói không? Đồ ăn bưng tới cho huynh rồi." Không biết vì sao, sắc mặt của Bạch Linh Miểu trông qua có vẻ kém.
Chẳng qua Lý Hỏa Vượng cũng không có sức nghĩ mấy thứ này, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn hiện tại chính là ăn, thậm chí cảm giác giờ phút này bản thân đều có thể ăn được một con trâu.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy, bưng bát cơm trắng lên ăn từng ngụm. Cơm bình thường trong mắt hắn giống như bàn mỹ vị sơn trân hải vị vậy.
Một bát cơm rất nhanh đã ăn hết, Lý Hỏa Vượng bắt đầu ăn hai món ăn một bát canh còn lại.
Nhìn thấy tốc độ ăn cơm của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu cảm thấy chút cơm này có lẽ không đủ, đứng dậy đi xuống dưới, chuẩn bị bưng lên nhiều một chút.
Ăn lấy ăn để, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trước mặt mình đặt một đôi giày thêu đỏ như máu.
"Sao vậy? Có chuyện?" Lý Hỏa Vượng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Nhị Thần trước mặt.
"Lý sư huynh ... huynh có thể giúp chúng ta không ... ".
Lý Hỏa Vượng nhai lá rau muống trong quai hàm, nuốt xuống.
"Nói đi, sao vậy? Giữa chúng ta còn cần khách khí cái gì."
Nhị Thần đứng ở nơi đó, móng tay dài đen nhỏ đan xen với nhau, có vẻ rất do dự rối rắm.
Nhìn thấy hành động của nàng như vậy, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng có được thông tin hữu dụng.
"Thế nào? Chuyện này là muội đơn phương muốn nói? Miểu Miểu không đồng ý?"
"Ta hiểu hai người một thể, thế nhưng muội có thể có tính toán của muội, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, ta có thể giúp thì khẳng định sẽ giúp."
Ngay khi Nhị Thần vẫn đang không ngừng rối rắm, căn phòng vừa mới còn sáng ngời bỗng nhiên trở nên vô cùng tối tăm.
"Hửm?" Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đi tới ngoài cửa sổ, thò đầu ra nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài.
"Trời tối rồi?"
"Không!" Biểu cảm của Gia Cát Uyên hiếm khi trở nên vô cùng ngưng trọng: "Lý huynh, đây không phải trời tối, canh giờ hiện tại chính là buổi trưa, còn đây là một trong những thiên tai, thiên cẩu ăn mặt trời."
“Thiên cẩu ăn mặt trời?”
Nghe lời Gia Cát Uyên nói, Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn chằm chằm bầu trời đen ngòm trên đỉnh đầu.
"Chẳng lẽ là nhật thực?" Lý Hỏa Vượng hỗn loạn suy đoán.
Nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng phủ định khả năng này, ngày xưa hắn học lớp một từng may mắn thấy nhật thực một lần.
Dù là nhật thực thì mặt trời không hoàn toàn đen, mà là chỉ còn một tầng vầng sáng, tuyệt đối sẽ không đen thui như vậy.
Cheng cheng cheng!
Tiếng gõ chiêng kịch liệt và tiếng quát của Lữ Trạng Nguyên mang theo ngữ điệu hát vang vọng bên trên Ngưu Tâm Thôn:
“Thiên cẩu ăn mặt trời rồi! Mau khua chiêng gõ trống đuổi thiên cẩu đi!”
Vốn đang bình yên, tiếng la này vang lên khiến người trong thôn đều hoảng sợ.
Lý Hỏa Vượng một tay chống cửa ổ nhảy xuống tầng trệt, tìm đến âm thanh.
Không đi bao xa liền trông thấy Lữ Trạng Nguyên mang theo hắn nhóm người của mình vừa xách đèn lồng vừa cầm nhạc khí để hát của mình gõ um sùm.
Lý Hỏa Vượng giật lấy chiêng trong tay Lữ Trạng Nguyên:
"Được rồi! Tất cả dừng lại cho ta!”
"Tiểu Đạo Gia, việc khác có lẽ ngươi lợi hại, nhưng về chuyện này thì ngươi không có kinh nghiệm bằng ta đâu. Đây là thiên cẩu ăn mặt trời! Lúc trước dựa vào Tam gia của ta dẫn theo người toàn thôn gõ chiêng đuổi thiên cẩu đi!”
Lý Hỏa Vượng nghe đối phương nói chắc như bắp mà nhíu chặt chân mày:
"Thứ này vô dụng! Nhanh kêu người trong thôn đều đi đại viện Bạch gia tập hợp! Kiểm kê số người!"
“Nhưng không gõ chiêng lỡ thiên cẩu thật sự ăn mặt trời thì sao?”
“Đi mau! Ngươi còn nói nhảm nữa có tin là ta đốt hết đồ trong tay các ngươi không?”
Lữ Trạng Nguyên dường như còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lý Hỏa Vượng thì vội mang nhi tử và đồ đệ đi tìm người.
Nhìn bọn họ cầm đèn lồng đi xa, Lý Hỏa Vượng thế này mới có thời gian ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi thăm Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh, đây thật sự là thiên tai? Xác định không phải cái gì khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận