Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 262: Đệ tử

Đan Dương Tử không tính chạy quá xa, nếu không thì bản tôn trở về, e rằng sẽ không tìm được hắn.
Hiện tại hắn chỉ cần một nơi an toàn để đợi.
Các thứ do Du lão gia mang đến nhanh chóng bị trải ra dưới đất, Đan Dương Tử nhanh nhẹn bày trận.
"Hách hách dương dương, phích lôi quang mang, ngộ chú giả tử, đạo chú giả vong, ngô phụng đạo chân, lập trảm bất tường, nhất thiết quỷ túy, giai ly ngô bàng, hà vật cảm đương, thủy bất năng nịch, hỏa bất năng xâm, tam giới nội ngoại, thái thượng cấp cấp như luật lệnh!"
Tiếng niệm chú vừa dứt, cờ vàng cắm trên đỉnh các ngôi mộ lay nhẹ.
Giữa các cây cờ xuất hiện sợi chỉ như có như không, hình thành một cửu cung bát quái to lớn.
Đan Dương Tử ngồi ở mắt trận, định lấy bất biến ứng vạn biến.
"Bản Đạo gia mới không vội vàng, ngươi có giỏi thì chơi với ta cả buổi tối cũng được!”
Đan Dương Tử ngồi trên một gò đất đá bay bia mộ trước mặt, bắt đầu chờ.
Nhìn các gò đất xung quanh, Đan Dương Tử bắt đầu lo cho bản tôn của mình.
“Tuy ba vị Hỉ Thần phiền phức nhưng bản tôn hẳn là có thể ứng đối, dù cho đấu không lại cũng trốn được, sao mãi chưa trở lại!”
Đan Dương Tử ở trong Bát Trận Đồ băn khoăn một lúc, dường như vẫn chưa yên tâm, lại bắt đầu giơ kiếm viết vẽ cái gì dưới đất.
"Sư phụ, đây là trận gì vậy?”
Nghe tiếng nịnh hót bên tai, vẻ mặt Đan Dương Tử khinh thường nói:
“Cứ nhìn là được, hiện tại còn chưa đến lúc dạy ngươi ...”
Nói được một nửa bỗng ngừng bặt, Đan Dương Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Chính Khôn ở trước mặt.
Không ngờ Chính Khôn cũng đứng giữa trận, hắn tốn công cả buổi bày ra trận pháp nhưng vô dụng với Chính Khôn.
“Tuyệt đối không thể nào! Trận pháp do bản Đạo gia bày ra dù không thể ngăn được nhưng sao không chút cảnh báo chứ?”
Xoẹt!
Kiếm lại chém tới, lần này xuyên thủng ngực của Chính Khôn, đối phương không chút sứt mẻ.
Đan Dương Tử đang định dùng cách khác đối phó đệ tử kỳ lạ ở trước mặt, bỗng nghe động tĩnh vang lên từ nấm mồ bên tay trái của mình.
Đan Dương Tử quay đầu thì thấy một đệ tử khác trong Thanh Phong Quan của mình, Huyền Âm, cũng đứng đó.
"Sư phụ, thật lâu không gặp, đệ tử rất nhớ.”
Đan Dương Tử khiếp sợ lùi lại nửa bước, hai người đàn ông cõng trường kiếm từ sau lưng hắn nhanh chóng tiến lên, hai tay kết đạo ấn.
“Trường Minh, Trường Nhân kính chào sư phụ! Chúc mừng sư phụ đắc đạo thành Tiên!"
Đây chỉ là bắt đầu, ngày càng nhiều người chui lên từ nấm mồ xung quanh, nói chuyện với Đan Dương Tử.
Không chỉ có Thanh Phong Quan, những người Đan Dương Tử từng tiếp xúc cũng xuất hiện.
Thời gian dần trôi qua.
"Đan Dương, tên giặc học lóm này, dám học tà môn ma đạo lấy người luyện đan! Bản tôn nên một bàn tay đập chết ngươi!"
“Lại Tử, là huynh đệ với nhau mà ngươi dám đâm lén sau lưng lão tử! Huynh đệ kết bái cái khỉ gì!”
“Tại sao ngươi bán khuê nữ của ta? Nàng là vợ của ngươi mà, đồ ma quỷ đáng chết!”
“Tại sao ngươi giết phụ thân của ta? Tại sao? Phụ thân của ta mời ngươi ăn gạo trắng thường ngày gia đình chúng ta không nỡ ăn, tại sao ngươi giết phụ thân? Hu hu hu ...”
Âm thanh càng lúc càng tạp, cũng càng lúc càng loạn, người trong Bát Quái Trận càng lúc càng nhiều, Đan Dương Tử bắt đầu tim đập nhanh.
“Chuyện này rốt cuộc là ...” Đan Dương Tử hít thở dồn dập chậm rãi cúi đầu nhìn người quen càng lúc càng đông hơn, trong mắt dần dần hiện ra một chút sợ hãi.
Khi thấy một tên mập to khỏe cũng xuất hiện thì nỗi kinh hoàng dâng lên tột đỉnh trong lòng hắn.
"Đủ rồi!" Đan Dương Tử đạp cương bộ, điên cuồng múa kiếm.
Những sợi chỉ ẩn hiện hợp thành Bát Quái Trận bay ra nhiều khói trắng quanh quẩn theo thân kiếm.
Từ khi nào mây đen kéo tới dày đặc, Đan Dương Tử bỗng đâm kiếm xuống đất.
Răng rắc!
Một tia chớp tím chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Tia chớp màu tím dọc theo Bát Quái Trận lan tràn đến bốn phía.
Nấm mồ, bia mộ, thậm chí căn nhà nhanh chóng khét đen.
Nhưng khi Đan Dương Tử lại lần nữa ngẩng đầu lên thì phát hiện những người này thậm chí không rách áo.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì! Các ngươi rốt cuộc là ai! Tọa Vong Đạo? Các ngươi thật sự dám chọc vào một vị Chân Tiên sao?!” Đan Dương Tử hét chói tai vào mặt bọn họ.
Đan Dương Tử nổi giận, nhưng có người nở nụ cười, là tên mập vừa xuất hiện.
Tên mập kinh ngạc nhìn Đan Dương Tử:
“Ôi chao, Dương Đản Tử đây mà, lớn như vậy rồi? Ta nói cho các ngươi biết, tiểu tử này ngày xưa vì học tay nghề của ta mà quỳ dưới đất liếm mông ta đấy, ha ha ha ha ha ha!”
Gã mập nói xong, người xung quanh bị chọc cười, cùng cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập xem thường và châm chọc.
“Đám phàm nhân các ngươi dựa vào cái gì xem thường bản Đạo gia! Bản Đạo gia lập tức sắp thành Tiên! Các ngươi dựa vào cái gì xem thường ta!"
Bỗng nhiên Đan Dương Tử trở nên như điên như ma dùng hết mọi cách tính giết chết những người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận