Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1496: Nhiễm sát (1)

“Ầy, một mình ngươi thì tìm tới khi nào, tìm người thì ngươi nên nhờ Bạch sư muội, muội ấy hiện là thủ lĩnh của Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo toàn thiên hạ đều dưới quyền của sư muội.”
Nghe lời này, Lữ Tú Tài nhớ lại Bạch Linh Miểu khi thì yếu đuối đôi khi điên dại, lại nhớ tai họa ăn thịt người thờ Bạch Liên Giáo mà mình nhìn thấy, tia sáng trong mắt hắn ta dần tối xuống.
“Không, cô ấy đã thay đổi, cả Bạch Liên Giáo cũng vậy. Ta không hiểu, và cũng không muốn hiểu. Ta đã viết thư gửi sư phụ, chuyện còn lại không phải ta nên bận tâm.”
Sau đó, Lữ Tú Tài mặc kệ tiếng la hét của những người khác, kéo xe về phía con đường rời khỏi thôn, theo tiếng vó ngựa vang lên, một lúc sau, Ngưu Tâm Thôn dần biến mất khỏi tầm mắt.
"Khi quả nhân !... Hảo nhất tự dương... Tử giang giá tiểu chu, phong phiêu lãng đả, lãng đả phong phiêu..... Tựu bất năng hồi quy... ." Lữ Trạng Nguyên điên khùng ngồi dựa vào hòm diễn, cười dại cất tiếng hát lúc ngừng lúc nối.
“Phụ thân, trước kia người nói rất đúng, chúng ta chỉ là diễn viên hạ cửu lưu, chuyện to bằng trời căn bản không cần chúng ta bận tâm."
"Nếu Pháp Giáo đã bị diệt sạch, báo thù cho đại ca đại tẩu xong rồi, chúng ta kế tiếp chỉ cần bận tâm việc nhà mình.”
“Mặc kệ hoàng đế gì đó, Bạch Liên Giáo gì kia, không liên quan Lữ Gia Ban chúng ta. Bản thân mình sống qua ngày là được.”
“Phụ thân, người đừng lo lắng, nếu lúc đó Đồng Sinh không được tìm thấy thì nhất định là thất lạc chưa chết. Chúng ta nhất định có thể tìm được nó."
“Khi tìm được rồi ta sẽ dạy Đồng Sinh hát, dựng lại Lữ Gia Ban, chúng ta chậm rãi tích trữ tiền, chúng ta không dựa vào người khác tặng cho, chúng ta dựa vào chính mình để dành!”
"Khi chúng ta tiết kiệm đủ tiền thì chúng ta sẽ mua một rạp hát. Phụ thân, thấy vậy được không?”
Nói đến đây Lữ Tú Tài quay đầu qua nhìn Lữ Trạng Nguyên ở trong xe ngựa, thấy ông ta vẫn ngồi nghiêng tại chỗ không có phản ứng.
Tú Nhi đứng lên, cầm lấy một cái khăn tay cẩn thận lau nước miếng bên khỏe miệng cho gia iga của mình.
“Được, chúng ta quyết định vậy đi, hiện tại rốt cuộc đến lượt ta làm chủ!” Nói xong lời này, Lữ Tú Tài bước nhanh kéo xe ngựa chạy nhanh hơn.
Tiếng vó ngựa dần dần lẩn vào tiếng bước chân mới, tiếng chân đi giày vải này đặc biệt quen thuộc.
"Tú Tài, có phải ngươi đã quên ngươi còn có một thê tử không? Có phải ngươi định phủi tay rời đi, bỏ mặc ta?” Một giọng nữ oán giận vang lên từ phía sau.
Lữ Tú Tài không quay đầu lại nói:
“Lữ Gia Ban đã không còn, lúc trước được phân ruộng đều thuộc về nàng, có số ruộng đó thì nàng có thể sống trong Ngưu Tâm Thôn.”
“Ta không phải một nam nhân tốt, mấy năm nay không có tháng nào về nhà, hơn nữa lúc trước ta bỏ tiền ra mua ngươi, ta sớm đốt khế bán thân rồi, ngươi tự do."
"Tú Tài! Nhưng ta là thê tử của ngươi!”
“Ta là Bạch Lư, ta từng thề với Vô Sinh Lão Mẫu cả đời không thể cưới, ta mà nuốt lời, Vô Sinh Lão Mẫu sẽ không bỏ qua cho ta."
Lữ Tú Tài nhắm tịt mắt, vẻ mặt rối rắm nói:
"Đi đi, trở về đi, thừa dịp còn trẻ tuổi tìm người chồng mới. Nữ nhân không thể vào gánh hát, ta không thể cho nàng đi cùng, ta không thể để nàng chịu khổ như đại tẩu.”
Nhìn bóng lưng không hề quay đầu lại của Lữ Tú Tài, giọng nói của người phụ nữ bắt đầu có chút run rẩy và nghẹn ngào.
“Tìm thì tìm! Là ngươi nói nhé! Ngươi cho rằng ta không có ai cần sao? Ta lấy ruộng ngươi trồng nuôi nam nhân khác! Chờ khi ngươi trở về ta sẽ khiến ngươi hối hận thắt ruột!"
Tiếng khóc theo tiếng bước chân dần dần đi xa, Lữ Tú Tài thở dài thườn thượt, kéo xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Lữ Tú Tài nhìn xung quanh đều là rừng cây xanh um, hắn ta ngẫm nghĩ, sau đó rống to hát đoạn kịch mà phụ thân từng dạy:
"Nhất lộ hành lai ! sấn thu quang! Thử phiên bái thọ ! tại chuyên chư hạng!"
Lữ Tú Tài mới hát được vài câu thì sau lưng vang lên giọng hát của lão sinh:
"Đại trượng phu ! yếu bả na kinh thiên động địa đích sự nghiệp sang !"
Nghe giọng hát quen thuộc, mắt Lữ Tú Tài ngấn lệ, hắn ta xoay người lại, phát hiện đó là Lữ Trạng Nguyên đang hát.
Lữ Trạng Nguyên vẫn điên, chưa tỉnh táo, chẳng qua là nghe lời hát quen thuộc thì bản năng phản ứng.
Lữ Tú Tài thấy cảnh này, khóe miệng run nhè nhẹ một lúc sau tiếp tục hát:
"Học nhất cá địa nữu chuyển kiền khôn, đảo vãn ngân hà tẩy thái dương!"
Giọng của một già một trẻ bắt đầu hòa cùng, hơn nữa tuy hai mà một không ngừng quanh quẩn trên con đường.
"Anh hùng hảo hán ! tụ đường thượng mãn thiên tinh đấu hoán văn chương!"
"Đại trạch long xà ! khởi tứ phương ! hưng cao thải liệt hành lộ thượng!"
Tiếng hát nối tiếp, màn đêm dần dần buông xuống, Lữ Tú Tài lái xe ngựa vào một trấn nhỏ trước canh hai.
Đêm đã khuya, trấn nhỏ yên tĩnh, Lữ Tú Tài đang đi trong ngõ tối, tìm quán trọ mở cửa.
Lữ Tú Tài quay lại nhìn ông già và trẻ nhỏ ở trên xe, hai người đã dựa vào nhau thiếp ngủ, hắn ta kéo xe đi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận