Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 167: Tham lam

Đường đất lên núi quanh co khúc khuỷu, nhưng đám người Lý Hỏa Vượng từ lâu đã đi mòn gót giày.
Tạm nghỉ ở giữa sườn núi, bọn họ tranh thủ trước khi trời tối tới sơn môn của An Từ Am.
Từ nơi này nhìn vào trong, An Từ Am vẫn xập xệ như trước kia, giữa khe hở đá lót đường mọc đầy cỏ dại, nóc mấy tòa nhà ở xa vẫn thủng lỗ chưa ai vá.
Nhìn đôi câu đối hai bên sơn môn, trái tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh.
Cậu liều mạng chỉ vì ngày này.
Tưởng tượng có thể thoát khỏi sư phụ quái dị kia là Lý Hỏa Vượng kiềm được nỗi lòng kích động.
Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ thở hắt ra, xoay người lại dặn dò mọi người:
“Bên trong An Từ Am rất bừa bộn và dơ dáy, ni cô nữ ở trong đó mập thù lù, sau khi đi vào đừng quá bất ngờ, hiểu chưa?”
Sau khi nhận câu trả lời chắc chắn của mọi người, Lý Hỏa Vượng một tay cầm tròng mắt của Tịch Nguyệt Thập Bát, hít sâu một hơi đi vào trong.
Mới vào sơn môn, vừa đi vào chùa thì mùi thối mục rữa đã giống như bức tường ập vào mặt.
“Đám ni cô này đang làm gì vậy? Hôi còn hơn lúc trước.”
Lý Hỏa Vượng cau mày dùng tay bịt mũi, chịu đựng mùi hôi xông vào trong.
Giờ phút này, đám thuốc dẫn khác bắt đầu có chút hối hận, tình hình là không có nguy hiểm, nhưng thà có nguy hiểm còn hơn, hôi không chịu nổi.
Gian miếu thứ nhất của An Từ Am, Lý Hỏa Vượng vừa đạp chân phải vào đã cảm thấy mềm nhũn, đợi cậu nhanh chóng nhấc chân lên mới phát hiện chính mình giẫm lên một miếng bánh anh đào xốp mềm.
“Khiến đồ ăn vặt rơi vải dưới chân, người ở trong này thật bừa bộn.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bồ Tát dính đầy tro bụi không thay đổi chút nào, cậu vòng qua đại điện đi hướng sau lưng Bồ Tát.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đằng sau Bồ Tát sẽ nằm một núi thịt nhỏ, ni cô mập trùm miếng bánh nướng siêu to lên đầu, mơ hồ vừa ăn vừa ngủ.
“Ôi trời, đây là ... người hả?”
Người khác đi theo Lý Hỏa Vượng bị cảnh tượng này làm rung động.
Có kinh nghiệm lần trước nên Lý Hỏa Vượng không cố đánh thức vị này, phỏng chừng kêu cũng không dậy nổi.
Đoàn người đi qua cửa hông ở một bên vách tường, chính thức đi vào trong An Từ Am.
Mới đi chưa được vài bước, nhóm Lý Hỏa Vượng phát hiện không có chỗ đặt chân.
Đưa mắt nhìn, dưới đất, trên nóc nhà đầy các loại thức ăn ôi thiu, phía bên phải thậm chí xếp thành một núi bánh bao chay mốc meo, các loại ruồi bọ và giòi trắng đang leo lên leo xuống.
Đã thiu tới mức này nhưng trong thức ăn không có mùi thịt tanh, toàn là đồ chay.
Nhìn mấy thứ này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được, hiển nhiên chúng nó đổi bằng mớ vàng lúc trước cậu đưa lên.
Sau khi lấy tiền, đám ni cô lập tức đi mua đủ loại thức ăn.
“Đạp lên đi.”
Lý Hỏa Vượng nhấc chân đạp lên thức ăn thối rữa, cảm giác như đi trong đầm lầy, chậm rãi đi tới trước.
Những người khác lộ vẻ mặt khó xử, đặc biệt là Bạch Linh Miểu thích sạch sẽ càng như vậy.
Nhưng khi Bạch Linh Miểu nhìn bóng lưng ở phía xa thì cắn răng một cái nhấc chân đi theo.
“Đám ni cô này mua nhiều đồ ăn làm gì rồi để mốc meo? Lãng phí quá, giờ đang là năm tai, những thức ăn này có thể cứu sống nhiều người!”
Dương Tiểu Hài từng là ăn mày, cảnh tượng trước mắt khiến cậu bé rất gai mắt, hiếm thấy mở miệng nói chuyện.
Lý Hỏa Vượng liếc đạo đồng: “Bởi vì bọn họ tham."
Dương Tiểu Hài mím môi, không nói chuyện.
Cứ như vậy đi khoảng thời gian một nén hương, Lý Hỏa Vượng mang theo người khác đến chỗ ni cô ăn cơm, gặp một ni cô khác.
“Ọe!”
Một ni cô mập ở trước mặt Lý Hỏa Vượng ói liên tục, phun hết thứ hình dạng như thịt băm ra khỏi dạ dày.
Bà ói đến ướt đẫm mồ hôi, bất chấp lau mồ hôi trên mặt, liên tục dùng hai tay huơ thức ăn ôi thiu ở bốn phía tụ lại trên bụng mình, lấy bụng làm đĩa đựng thức ăn, điên cuồng ăn lấy ăn để.
“Diệu Âm sư phụ, lâu không gặp.” Lý Hỏa Vượng chào ni cô mập kia.
Diệu Âm há mồm phun cặn thức ăn và nước miếng vào mặt Lý Hỏa Vượng:
“Là ngươi hả, còn muốn dẫn đường không? Lần này phải tăng giá, ít nhất một lượng hoàng kim.”
“Miễn bàn, cho hỏi Tĩnh Tâm sư thái còn ở trong căn phòng ban đầu không?” Lý Hỏa Vượng nỗ lực lui về phía sau, cố gắng hết sức đứng ngoài tầm bắn của đối phương.
Thấy không có vàng để lấy, biểu cảm tham lam cực độ trên mặt Diệu Âm nhanh chóng biến thành thất vọng:
“Hỏi vớ vẩn, bà ấy mập tới mức đi không nổi, còn đi đâu được?”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, xoay người tiếp tục đi tới.
Những người khác theo sát Lý Hỏa Vượng tiếp tục bước qua đầm lầy thức ăn thối rữa.
Dương Tiểu Hài đi ở sau cùng khi đi ngang qua ni cô nhai ngồm ngoàm thì không kiềm được lên tiếng:
“Ngươi ăn như vậy rất lãng phí! Ngươi biết bên ngoài còn có bao nhiêu người đói bụng, thậm chí đói chết không? Ngươi có biết đói bụng khó chịu cỡ nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận