Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 750: Lão đại (2)

"Nếu lúc trước ở tiết Thượng Tỵ, ngươi có thể nhắc nhở ta đó là trò lừa, vậy tâm của ngươi khẳng định không xấu? Ta cầu xin ngươi, giúp ta đi, giờ ta thật sự không còn ai có thể dùng rồi!”
“Còn nữa bên phía Giam Thiên Tư kia ngươi có người quen biết không? Chỉ cần ngươi có thể tìm tới giúp ta, ta đều có thể phong quan phong tước!”
Nghe thấy lời này khiến Lý Hỏa Vượng lập tức cau mày, dù là một người không biết thuật đế vương như hắn, cũng có thể nhìn ra được tiểu hoàng đế này quá mức thiếu kinh nghiệm.
Lôi kéo thế lực lại lôi kéo đến cả người ngoài cuộc như mình, bên cạnh đến cả một đám người tham mưu cũng không có, đại chiến dưỡng cổ này, sợ rằng hắn sẽ bị đào thải trước tiên: “Bệ hạ, thứ cho Nhĩ Cửu vô năng, không thể đảm nhiệm nhiệm vụ lớn như thế.”
Vừa nghe lời từ chối của Lý Hỏa Vượng, Cơ Lâm lập tức nổi giận: “Ta là hoàng đế, ngươi phải nghe lời ta! Bằng không ta chém đầu ngươi!”
Lời này khiến cho Lý Hỏa Vượng trong lòng phát hỏa: “Nếu không đầu quân dưới trướng huynh đệ hắn, tìm một cơ hội trực tiếp giết chết tiểu tử này rồi mới nói?"
Ngay tại thời điểm hắn nghĩ như vậy, ngữ khí Cơ Lâm nhất thời lại mềm xuống, hắn ta ôm lấy hai tay Lý Hỏa Vượng, gần như là cầu xin nói: "Nhĩ Cửu, ngươi giúp ta đi, ngươi giúp ta lần này đi! Ta thật sự hết cách rồi, ta thật sự không muốn chết.”
Nhìn đối phương lau nước mắt, trong lòng Lý Hỏa Vượng lướt qua một tia mềm lòng, thế nhưng loại chuyện nguy hiểm như đoạt đích chiếm hoàng vị này, hơi sai một chút, sẽ tan xương nát thịt, huống chi mông của mình cũng không sạch sẽ, ngộ nhỡ trong quá trình, thân phận Tâm Tố của mình bại lộ ra, vậy tất cả sẽ tiêu tùng.
“Bệ hạ, việc này quan hệ trọng đại, xin thứ cho tại hạ trở về nghiêm túc suy nghĩ.”
Nghe được thái độ của Lý Hỏa Vượng từ cự tuyệt biến thành do dự, Cơ Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được được được! Ngươi cứ từ từ suy nghĩ! Ta không giục, chỉ cần ngươi giúp ta lần này, tương lai ta ngồi vững ngôi hoàng đế, vinh hoa phú quý ngươi muốn bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu!"
Khi Lý Hỏa Vượng chậm rãi từ trong tẩm cung khí thế này đi ra, hắn dùng dư quang nhìn thấy, đi cùng lời giãi bày của hoàng đế Đại Lương này, lão thái giám bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu, cầm bút vẽ một vòng tròn vào cái tên ở quyển sách trong tay.
Tối này hắn ta sợ rằng không phải chỉ tìm đến lôi kéo mỗi mình mình, thằng cha này thật sự là bệnh nặng tìm thầy thuốc tứ phương, có táo hay không cứ đánh ba gậy trước.
Lý Hỏa Vượng tự nhiên sẽ không cân nhắc tham gia vào trong này, lời nói vừa nãy kia hoàn toàn chỉ là trấn tĩnh hắn, để sớm thoát thân mà thôi.
Về phần sau này hoàng đế Đại Lương hoàng đế này có tìm đến mình gây rắc rối không, vậy hắn ta cũng phải sống sót từ trong trận đại chiến dưỡng cổ này đã rồi mới nói.
Dù sao Lý Hỏa Vượng cảm thấy, hy vọng của người này không lớn, từ chối sự lôi kéo của hắn ta hẳn là không chỉ có một mình mình.
Chờ Lý Hỏa Vượng ngồi kiệu lớn tám người khiêng về đến nhà thì trời đã sáng choang.
Tùy tiện tìm một tên ăn mày, treo mặt mình treo lên người gã, ném trong nhà làm Lý Hỏa Vượng. Hắn thay đổi một khuôn mặt rồi mang theo Miểu Miểu và Lý Tuế đi tới cửa thành.
Thân là Tọa Vong Đạo Hồng Trung, trên phương diện thuật che mắt, Lý Hỏa Vượng vẫn có lòng tin gạt được người giám sát mình.
Quả nhiên đúng như Lý Hỏa Vượng dự tính, mắt thấy sắp sửa ra khỏi cửa thành rồi, tất cả gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
“Muội ngồi đi, ta đi mua đồ ăn sáng, chúng ta ăn trên đường.” Lý Hỏa Vượng nói xong đi tới quầy hàng bên cạnh.
Bột mì màu vàng nhạt mảnh được kéo dài cho vào chảo dầu nóng hổi chiên lên, nó nhanh chóng lăn lộn nở tung, cuối cùng màu sắc từ nhạt biến thành đậm cuối cùng chiên thành bánh quẩy.
Mà bánh dày vừng mới vừa được đánh ra đang bốc hơi nóng, được nặn ra từng viên từng viên từ trong hổ khẩu của tên béo đẫy đà bên cạnh, trộn vào trong vừng đen và đường thô.
Bánh quẩy giòn tan kẹp lấy bánh bánh dày bọc vừng và đường, hai tay bắt lấy dùng sức cắn một miếng, bánh quẩy giòn tan bọc bánh dày mềm mại, hương thơm nồng nàn của vừng trộn lẫn với bánh quẩy mặn, bọc chặt cả khoang miệng.
“Lấy sáu cái.” Lý Hỏa Vượng ném đồng tiền vào giỏ trúc trên sạp.
Nhìn thấy đồng xu vào túi, trung niên mập mạp đẫy đà ba bốn mươi tuổi kia trên mặt nở nụ cười, đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu xanh kia nhất thời bị chôn vào trong thịt mỡ, nhìn không thấy đâu.
“Ây! Được rồi! Sáu cái bánh quẩy bọc bánh dày vừng, khách quan ngài cầm lấy, cẩn thận nóng a.”
Lý Hỏa Vượng nhận lấy thức ăn, cắn một miếng vừa nhai hai cái, hai chân đi trở về liền ngừng lại.
Hắn đi tới bên sạp, phun xúc xắc trong miệng ra, nhẹ giọng hỏi chủ sạp đang nhiệt tình mời chào khách kia: "Lão đại, có chuyện gì sao?"
Chủ quán béo cầm lấy khăn quàng trên cổ lau lau, bởi vì độ nóng của chảo dầu mà trán lấm tấm mồ hôi, vừa cúi đầu khom lưng mời chào khách vừa đĩnh đạc nói: "Ây dà, có thể có chuyện gì, chính là tìm ngươi giúp một việc nhỏ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận