Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 569: Thiện ý (2)

“Nhĩ Cửu, ta chờ mòn mỏi rốt cuộc đợi được ngươi.” Lão thái giám mặt trắng cười híp mắt, cầm chặt tay của Lý Hỏa Vượng không buông.
Lý Hỏa Vượng mạnh rút tay ra, chắp tay với Ký Tướng:
“Đa tạ Ký Tướng ra tay tương trợ, tại hạ suốt đời khó quên!"
"Ha ha ha, sao lại nói vậy, sao lại nói vậy." Ký Tướng cười híp mắt đánh giá Lý Hỏa Vượng, trong đầu giờ phút này cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Gặp người thật rồi thì Lý Hỏa Vượng cũng không khách khí, dù sao đối phương vốn nợ hắn một ân tình:
“Ký Tướng đại nhân, trong thư ngài nói là có thể liên hệ Binh Gia, còn có cách giải trừ sát khí quấn thân, có đúng vậy không?”
Sự tình có nặng có nhẹ, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy chuyện của Bạch Linh Miểu cần gấp hơn chuyện của hắn.
"Có! Có có có! Ta biết ngay ngươi muốn hỏi cái này, cố ý chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đi thôi?”
Tuy rằng không biết tại sao đối phương thoạt trông sốt ruột còn hơn mình, nhưng loại chuyện này Lý Hỏa Vượng chỉ ngại chậm chứ không ghét bỏ nhanh, lập tức đi theo Ký Tướng xuyên qua hành lang dài, đi tới cửa sau, đã có hai cỗ kiệu đậu sẵn ở đó.
"Cung thỉnh lão gia lên kiệu!" Bốn vị kiệu phu nhanh nhẹn quỳ trên mặt đất, vô cùng thuần thục.
Đây là Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên ngồi kiệu, nói thật thì rất khó chịu, lắc lư như say xe.
Ký Tướng vén rèm kiệu, chân thành nói với cỗ kiệu nâng Lý Hỏa Vượng:
“Nhĩ Cửu huynh đệ, mới đến Thượng Kinh, đặt chân ở đâu vậy? Có thích sân vừa rồi không? Nếu thích thì ta để lại cho ngươi ở.”
"Đa tạ Ký Tướng đại nhân nâng đỡ, nhưng không có công gì không dám nhận thưởng, Nhĩ Cửu chịu không nổi phần quà lớn như vậy.”
Không biết tại sao, Lý Hỏa Vượng cảm thấy từ sau vụ Tâm Trọc thì thái giám này nhiệt tình hơi lố, làm gì có ai tán gẫu chưa vài câu đã tặng nhà.
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Ký Tướng giả vờ vẻ mặt không vui:
“Này, Nhĩ Cửu huynh đệ nói vậy là xa lạ, sao lại không có công gì không dám nhận thưởng, lúc trước ngươi giúp ta việc lớn như thế, một căn nhà sập xệ nào có đáng gì. Chỗ này vốn là ta để dành dưỡng lão, khu vực không tốt, huynh đệ đừng ghét bỏ là được.”
"Quyết định vậy đi, chìa khóa và khế đất đặt dưới ghế của ngươi, xong xuôi rồi ta còn để lại ít vật nhỏ không đáng giá tiền trong nhà.”
Lý Hỏa Vượng thò tay sờ mò dưới mông, lập tức chạm được ba chiếc chìa khóa bằng đồng và mấy tờ giấy.
Ngồi trong kiệu đung đưa, Lý Hỏa Vượng cầm mấy thứ này, suy nghĩ mục đích đối phương làm như vậy.
Suy tư cả buổi, Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại đối phương muốn trực tiếp trả nợ ân tình bằng nhà, vật nhỏ để lại trong nhà chắc không phải tầm thường.
“Tặng căn nhà để dành dưỡng lão cho ta, ông ta có ý gì? Về sau không định làm trong Giam Thiên Tư nữa?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ vấn đề này thì mành kiệu bị vén lên, giọng kiệu phu khiêm tốn vang lên:
"Cung thỉnh lão gia xuống kiệu!"
Lý Hỏa Vượng nhét chìa khóa và khế đất vào ngực, cúi người xuống kiệu, mới vừa ngẩng đầu, một cái đầu sư tử to lớn nhe răng trợn mắt đập vào mặt hắn.
Lý Hỏa Vượng lui về phía sau mấy bước, xem rõ nha môn ở trước mắt, là lao ngục, dường như Ký Tướng hoàn toàn trói buộc với lao ngục này.
Tùy theo tiếng két vang lên, cửa lao ngục hé mở, Ký Tướng mang theo Lý Hỏa Vượng đi vào.
Nguyên đại lao hai cửa hai tường, cực kỳ kiên cố. Đi vào cửa lớn lại xuất hiện cánh cửa thứ hai, cửa này nhỏ hơn, chẳng những phải cúi gập người, còn phải khuỵu chân ngồi xổm.
Đi thêm một quãng là tới cửa thứ ba, trên khung cửa khắc một con lão hổ, nhưng trải qua Ký Tướng nhỏ giọng giải thích, Lý Hỏa Vượng mới biết đó không phải con hổ mà là mãnh thú trong truyền thuyết, Bệ Ngạn.
Chờ cánh cửa thứ ba mở ra, các ánh nhìn giống như thực chất bắn tới, Lý Hỏa Vượng dần thích ứng hoàn cảnh nhà giam mờ tối, cũng thấy rõ là ai đang nhìn chăm chú chính mình.
Nói sao đây, nếu bắt buộc phải tả thì ở trước mặt hắn là Bành Long Đằng chật ních phòng.
Những ngục tốt trên mặt khắc chữ hoặc đứng hoặc nằm, hoặc uống rượu hoặc vung quyền đánh đố, những người này đều là Binh Gia, sự tồn tại của bọn họ khiến sát khí ngưng tụ đậm đặc trong không khí, muốn hít thở cũng khó khăn.
Lý Hỏa Vượng rất khó tưởng tượng, trong nhà tù này rốt cuộc nhốt dạng tồn tại gì mà cần đám người như vậy áp chế.
“Ôi chà, đây không phải là Trần công công sao? Ngọn gió nào thổi ngươi đến?” Một ngục tốt già đang uống rượu rất là sửng sốt nhìn về hướng Ký Tướng, râu quai nón rậm rạp màu trắng từ vành tai phải vắt qua vành tai trái.
"Ha ha ha! Tào bách hộ, thật lâu không gặp, nhớ lắm, trong nhà khỏe chứ?” Ký Tướng cười híp mắt đến gần.
“Cũng ổn, như bình thường thôi, con dâu và nhi tử ba ngày cãi lộn hai ngày đánh nhau, đợi ta chút, ta thắp nén nhang cho Ngục Thần đã.”
Tùy theo động tác của Tào bách hộ, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện trong tường cao tới eo ở bên trái khảm một bàn thờ bằng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận