Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 74: Tâm Tuệ (1)

Lý Hỏa Vượng máy móc đi theo lão hòa thượng đi về phía trước, tiếp tục quan sát "tác phẩm" tăng nhân chùa Chính Đức. Cậu nhìn thấy chó, thấy ngựa, thấy trâu, thấy lừa.
Sau khi cẩn thận phân biệt, cậu còn phát hiện càng nhiều dị thường, đó là hòa thượng này đều là người lưỡng tính bán nam bán nữ! !
Lúc này trong đầu Lý Hỏa Vượng loạn thành một đoàn mà kêu ông ông cả lên, bỗng nhiên lão hòa thượng đưa tay qua, kéo cậu đi nhanh tới vài bước vào một gian đại điện trống trải.
Nhưng những thanh âm da thịt va chạm bốp bốp kia chẳng những không có biến mất, ngược lại càng vang dội, ở trong đại điện trống trải vang lên hồi âm.
Lý Hỏa Vượng cổ cứng ngắc nhìn vào trong điện, theo đầu của cậu càng ngẩng cao lên, đồng tử trong mắt cũng càng co rút nhỏ lại.
"Mau xem!" Lão hòa thượng đưa tay chỉ về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười giống như trẻ nhỏ, trong giọng nói dẫn theo cảm khái: "Một pho tượng Phật tổ lớn cỡ nào!"
"Phật tổ?" Lý Hỏa Vượng ngửa đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bức tượng sinh vật cao tối thiểu hai mươi thước ở trước mắt.
Mặc kệ Phật tổ trong mắt lão hòa thượng là dạng gì, Phật tổ ở trước mắt Lý Hỏa Vượng chính là một đống núi thịt hồng nhạt vặn vẹo dị dạng thật lớn, nó thật giống một con cóc da lưng giăng kín huyết tương dinh dính.
Các loại khí quan quái dị dị dạng sinh sôi nẩy nở bao vây lấy huyết tương, từ bên trong làn da buồn nôn nọ ra ra vô vô, theo thân thể nó mấp máy mà không ngừng vặn vẹo.
Thứ quái dị ghê tởm như thế, giờ phút này lại có thể toàn thân trên dưới đều là hòa thượng trần trụi mấp máy.
Hòa thượng này quên mình hít thứ sương mù hồng nhạt phun ra từ trong cơ thể thứ này, vẻ mặt phấn khởi hô hấp dồn dập dùng máu thịt của mình bổ khuyết tất cả khe hở trên người "Phật tổ", thân thể cũng theo tiết tấu mấp máy của thứ này mà cùng vặn vẹo.
Phụ nữ, đồng loại, súc sinh, đến thứ trước mắt này, các hòa thượng chùa Chính Đức tựa như đang từng bước một khiêu chiến cực hạn thân thể bản thân.
"Thế nào! Lớn chứ! Tòa Phật tổ đá này là lớn nhất tôi từng thấy!" Lão hòa thượng hoàn toàn không biết gì đứng ở một bên khen ngợi.
Lý Hỏa Vượng thân thể đã cứng cả lại rồi, cậu trước đây vẫn nghĩ loại người xấu như Đan Dương Tử ở thế giới này là cực kỳ tà phái rồi, là thứ bài xích.
Nếu hòa thượng chùa Chính Đức có cừu oán với Đan Dương Tử, như vậy hòa thượng này không nói tới chính phái bao nhiêu, nhưng tối thiểu vẫn giảng quy củ.
Nhưng giả thiết này đã sai ngay từ căn bản! Căn bản là không có chính phái tà phái gì! Nói không chừng cả thế giới này tất cả phương thức tu vi khác đều quái đản như nhau!
Đan Dương Tử kết thù cùng hòa thượng này, có lẽ cũng không phải chính tà bất lưỡng lập gì! Căn bản chính là hai thế lực đang tranh địa bàn!
Mặc kệ bọn họ đến cùng vì cái gì mà làm như vậy, nhưng có thể khẳng định tất cả những gì lão phương trượng nói trước đây đều là giả! Mình đã bị bọn họ lừa!
"Cái gì phổ độ đại trai! Lão hòa thượng nọ khẳng định là đang nói dối! Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía lão hòa thượng không có phát hiện dị thường, tuy không biết vì sao thủ thuật che mắt của hòa thượng không có hiệu quả với mình, nhưng có thể khẳng định là hiện tại mình vẫn chưa bị bọn họ phát hiện, mình muốn thoát vây phải lợi dụng tốt điểm này.
Lý Hỏa Vượng lại mạnh mẽ nhịn xuống không để bản thân làm ra hành động gì dị thường, thu liễm vẻ mặt xoay người sang chỗ khác. "Cũng được, như vậy đi, tôi về trước."
Nói xong Lý Hỏa Vượng bước ra khỏi đại điện, đi đến sân điêu khắc làm người ta buồn nôn ở bên ngoài.
Núi thịt bốn phía vẫn đang thay nhau mấp máy, nhưng cậu làm nhìn không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
"Ài! Đạo sĩ, đừng đi, thật vất vả đến đây, cậu gấp cái gì vậy?"
Lão hòa thượng nói xong liền từ trong điện chạy ra, vội vàng đi theo. "Nơi này thức ăn cũng không tệ, không bằng chúng ta đợi lát nữa cùng đi dùng một bữa cơm? Đậu hủ nơi này ăn còn ngon hơn cả thịt."
Lý Hỏa Vượng trên mặt giả bộ không kiên nhẫn, chân bắt đầu bước nhanh hơn, lão hòa thượng ở bên cạnh tiếp tục lải nhải.
Mắt thấy Lý Hỏa Vượng sắp ra khỏi núi thịt, một bóng người cao lớn chặn đường đi của cậu.
Đó là một vị hòa thượng thân hình cao lớn vẻ mặt nghiêm túc, cao hơn một cái đầu so với Lý Hỏa Vượng, nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng không nói gì.
"Vị đại sư phụ này, có chuyện gì à?" Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hỏi, tim lúc này đã co rút lại.
Hòa thượng cao lớn nọ thân thể dần dần ngã về trước, tỉ mỉ địa đánh giá Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó một màn làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong lòng run lên xảy ra, chỉ thấy một cây xúc tu màu đen mang theo giác hút mềm mại linh hoạt chui ra từ trong lỗ nhang trên đầu của hắn, hơn nữa càng chui càng dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận