Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1232: Lên (1)

Nước biển cùng với máu hòa lẫn vào nhau, cộng với khung cảnh mờ tối, khiến xung quanh càng lúc càng trở nên mờ mịt.
Ngay lúc hai tay hắn vừa giơ lên, định xé đầu tên tà túy từ trên cơ thể một lần nữa, thì máu từ bên trái đột ngột cuộn trào, một thân hình to lớn nhớp nháp có màu trắng xám to gần bằng một cây cột đâm về phía hắn.
Lớp vỏ bên ngoài trông vô cùng nhớp nháp ấy nhanh chóng nứt ra, để lộ một cái miệng xoắn ốc to lớn dính liền từ trên xuống dưới.
Giữa miệng và mũi của thứ đó phun ra một luồng bóng tối cực kỳ nhanh chóng, đập mạnh vào người Lý Hỏa Vượng, trong nháy mắt đã đánh hắn bay ra ngoài.
Theo hướng bay của hắn, máu thịt nhanh chóng tách ra, khiến Lý Hỏa Vượng cuộn trào theo nguồn sức lực này văng xa hơn chục trượng, rời khỏi bụng Ngao Ma Yết.
Khi Lý Hỏa Vượng đang ổn định thể xác và tinh thần trong làn nước biển lạnh buốt, thì lại bị những thứ đã hấp thụ Long khí bao vây một lần nữa.
Nhưng điều khác với trước đó là cơ thể của Ngao Ma Yết đã chịu thiệt hại nặng. Lúc này, một mảng lớn trên cơ thể thối rữa của nó đã teo lại, xuất hiện đủ các lỗ hổng lớn nhỏ, mặc kệ nó có vùng vẫy thế nào thì cơ thể cũng không thể lành lại được.
Nhìn cái thứ kỳ quái đang chậm rãi rút vào trong cơ thể, Lý Hỏa Vượng hỏi với giọng nói mang theo sự do dự: "Dáng vẻ hiện giờ của ngươi... hẳn là không phải dáng vẻ trước đây đó chứ?"
Máu thịt thối rữa bên ngoài, nhưng bên trong lại khác hoàn toàn, thực sự không ăn khớp nhau.
"Chẳng lẽ là vì không có cái chết, nên trong quá trình dài dằng dặc ấy, ngươi đã dần dần trở thành dáng vẻ này?" Lý Hỏa Vượng tùy tiện đoán bừa.
Ngao Ma Yết không để ý đến hắn, các tín đồ tầng tầng lớp lớp kia lại ngăn chặn cơ thể hắn lần nữa, đủ các sinh vật với lớp vảy trên mặt lao về phía Lý Hỏa Vượng như vô cùng vô tận.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị thi triển lại chiêu cũ, thì đám đông bên trái đột ngột bị một khối thứ pha lẫn với máu thịt tua trắng đánh bay.
"Đó là... Vũ Sư Cung? Sao hắn quay lại rồi?"
Còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng hiểu ra, cả khối máu thịt tua trắng đó đã dính lên cơ thể hắn.
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy! Không phải bảo người đi rồi sao?" Lý Hỏa Vượng ra sức đập vỡ máu thịt tua trắng đang dính trên người.
"Giúp ngươi, giải quyết thứ này trước đi."
Vũ Sư Cung nói một cách ngắn gọn rồi đẩy nhanh tốc độ hòa nhập, khi máu thịt cùng với tua trắng bắt đầu nhồi nhét vào cơ thể Lý Hỏa Vượng, chiếm đóng không gian của Lý Tuế, những xúc tu chằng chịt của nàng ta bị dồn nén và chỉ có thể chui ra từ miệng Lý Hỏa Vượng.
Thế nhưng, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, cơ thể của Lý Hỏa Vượng lại phình to hơn nữa, ngũ quan của hắn bắt đầu lệch khỏi vị trí ban đầu.
Không những chỉ có bản thân hắn, mà còn vì đi đến Đại Tề, nên cả bốn cái đầu của cái bướu dị dạng trên lưng hắn cũng giống như vậy.
Mọi thứ trên người Lý Hỏa Vượng đều đã biến đổi, điều duy nhất không biến đổi chính là chiếc đạo bào màu đỏ với những chữ viết kỳ lạ mặc trên người hắn.
Dường như đạo bào của Huyền Tẫn có một đạo lý huyền diệu nào đó, khi cơ thể của Lý Hỏa Vượng được Vũ Sư Cung chống đỡ bao nhiêu thì nó sẽ phình to ra bấy nhiêu.
Trong vài nhịp thở ngắn ngủi, trong làn nước biển tăm tối, khi Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn biến thành một con quái vật cao tận mấy tầng, cuối cùng sự biến hóa trên cơ thể hắn cũng lắng xuống.
Đạo nhân cao tận mấy tầng, người mặc đạo bào đỏ, những xúc tu màu đen trong miệng rủ xuống, ngũ quan trên mặt vặn vẹo hoàn toàn, cứ lơ lửng tại chỗ như vậy, cái mùi tỏa ra trên người hắn khiến tất cả mọi người xung quanh đều không dám manh động.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình trở nên rất kỳ lạ, dường như có thêm rất nhiều đôi mắt, mỗi một tua trắng đều có một góc nhìn, thậm chí ngay cả tua trắng mà Cẩu Oa bỏ vào hộp, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Không những chỉ có góc nhìn, mà cả cơ thể cũng trở nên khác biệt đôi chút, nhưng để nói khác biệt cụ thể ở đâu thì hắn lại không nói được.
Khi máu thịt của Vũ Sư Cung không còn chiếm đoạt, mà trở nên dung hợp, khiến Lý Hỏa Vượng cảm nhận được một cảm giác mà mình chưa từng trải qua trước đó.
Dường như mọi thứ trên cơ thể hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt nằm trên trán của Lý Hỏa Vượng thoắt cái đã rơi xuống mu bàn tay trái: "Không hay rồi! Ngao Ma Yết định chạy trốn!"
Khi Lý Hỏa Vượng bắt đầu chuẩn bị di chuyển, những tua trắng chi chít chui ra khỏi cơ thể hắn, đong đưa như vảy cá.
Ngay khi những người khác lao tới định vây lấy hắn, giọng nói của Vũ Sư Cung vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng: “Tâm tố hoạt tích cốt để chế luyện ra pháp khí có tác dụng thần kỳ, rút ra thử xem, có thể tạm thời thay thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận