Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1469: Trốn (2)

Một tiếng răng rắc vang lên, ngân phù nháy mắt tan rã, chảy vào khe nứt xương bị đập rách, hoàn toàn xé mở xương toàn thân của đối phương, cưỡng ép để lại một cuồng thảo phù lục trong máu thịt của đối phương.
Người đàn ông đầu hói trúng phù lục giống như bị đóng đinh, cứng ngắc tại chỗ không thể cử động chút nào.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc xúc tu bọc dao găm quất qua chém đứt tai của đối phương.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, hơn chục chiếc xúc tu mang theo vũ khí sắc bén không ngừng bay ra, da thịt trên cơ thể đối phương cùng nội tạng biến mất từng mảnh.
Cuối cùng, khi toàn bộ cơ thể người đàn ông gần như chỉ còn một bộ xương đẫm máu, Lý Tuế dùng dao đâm vào tim người đàn ông và vặn thật mạnh, người đàn ông cuối cùng cũng chết.
Nhìn kiệt tác của mình, Lý Tuế hài lòng gật đầu, nâng trái tim treo trên lưỡi đao lên nhét vào trong miệng nhâm nhi thưởng thức.
Nhưng nhai một lúc, Lý Tuế nhìn bốn phía dẫm máu, vẻ mặt trở nên kinh hoàng: "Không..... Không, đây không phải là ta... . Đây không phải là ta... ."
Nói xong, Lý Tuế vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, hoảng sợ bỏ chạy.
Nó chạy suốt bốn canh giờ, khi mưa tạnh, máu trên áo mưa của Lý Tuế bị cuốn trôi sạch sẽ.
Lúc này tâm trạng của Lý Tuế đã bình tĩnh lại rất nhiều, nó tiếp tục im lặng bước đi trên đường.
Đoạt xá càng lúc càng nhiều người, Lý Tuế có thể cảm thấy mình ngày càng trở nên không giống chính mình.
Kể từ khi bị buộc phải nuốt chửng người đầu tiên, Lý Tuế đã có mối lo lắng này, nó sợ mình sẽ trở thành một người khác mà không hề hay biết.
Đến lúc đó, người kia có được coi là Lý Tuế không? Phụ thân còn nhận ra người kia là Lý Tuế không?
Nhưng lo lắng là một nhẽ, hiện tại vì bảo vệ chính mình, Lý Tuế chỉ có thể làm như vậy, Đại Tề Giam Thiên Tư đã phát lệnh truy nã, nhiều người đang tìm nó.
Điều khủng khiếp hơn nữa là vì muốn mạng của Lý Tuế, Tả Khâu Vịnh nói thẳng ra nó là Tâm Tố.
Điều này càng làm cho tình cảnh của Lý Tuế trở nên vô cùng gian nan, dù không phải người bên trong Giam Thiên Tư cũng có thể hại nó, Lý Tuế gặp người nào đều có thể là kẻ muốn hại nó.
Cho nên muốn sống sót, Lý Tuế chỉ có thể bị ép không ngừng đoạt xá người khác, dung hợp thần thông của họ để chính mình trở nên càng lợi hại, hấp thu ký ức của họ, biết thông tin nội bộ của Giam Thiên Tư.
"Trước đó ta đã nói, ta sẽ nghĩ biện pháp trở về Đại Lương trước, nhưng trong tình huống này, sợ rằng phải tính từ từ.”
“Ta nên nghĩ cách giống như phụ thân lúc trước vậy, giấu thân phận Tâm Tố đi, nếu không thì thân phận này quá vướng víu.”
“Nhưng ta nên làm thế nào? Ta không có mặt nạ đồng tiền mà phụ thân đeo trên mặt hay con thoi.”
Trong lòng Lý Tuế đang suy tư tính toán, cân nhắc xem mình nên làm gì tiếp theo.
Ngay khi Lý Tuế đang suy nghĩ điều này, nó nhìn thấy một ngôi làng xuất hiện ở bên trái, trong sương mù buổi sáng mờ mịt, những tòa nhà ngói đen cao thấp xếp thẳng hàng nhau.
Cảm nhận được thân thể mệt mỏi, Lý Tuế nhìn từ xa một lúc, sau đó dùng thần thông của các môn phái nhanh chóng điều tra, không phát hiện có gì khác lạ, nó mang theo ba phần cảnh giác đi vào trong.
Mới đến đầu thôn, Lý Tuế đã nhìn thấy một đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi đang chơi cầu mây.
Lý Tuế thay cái đầu Thượng Quan Ngọc Đình bắt mắt, mang khuôn mặt người phụ nữ hiền hậu đi hướng bên kia.
"Dừng lại, ngươi là ai, ngươi đến chỗ chúng ta làm gì?" Đứa trẻ cầm cầu mây ngẩng đầu tò mò hỏi Lý Tuế: “Ngươi là ăn mày? Ngươi bắt cóc con nít hả?”
“Ta không phải ăn mày, ta là nghệ nhân trang điểm chải tóc. Trời mưa suốt đêm, lạnh buốt cả đêm nên ta chỉ muốn đến chỗ các ngươi nghỉ chân một chút.” Lý Tuế nở nụ cười nịnh nọt thân thiện.
Đây là một trong những thân phận của nó, vì tìm cách tránh khỏi sự truy đuổi của kẻ thù, Lý Tuế luôn phải có nhiều thân phận khác nhau, đây là điều mà Lý Tuế đã học được trong quá trình không ngừng đoạt xá.
Nghe nói Lý Tuế làm nghề trang điểm thì đứa trẻ thoạt trông rất là vui vẻ.
"Vậy sao? Ngươi biết se mặt à? Tỷ của ta sắp xuất giá, nương nói phải se mặt cho tỷ, ngươi làm cho tỷ đi, se mặt xong là tỷ có thể lên kiệu hoa, ta cũng được ăn kẹo cưới.”
Lý Tuế giả vờ tính toán chi li:
"Được rồi, nhưng tay nghề của ta không hề rẻ, ít nhất phải nửa đấu gạo mới được.”
“Nhà ta có gạo, tỷ phu của ta là địa chủ, nhà huynh ấy có nhiều gạo lắm, ngươi theo ta.” Đứa trẻ ôm trái bóng dẫn đường.
Lý Tuế đơn giản dò hỏi vài lần, nó dễ dàng biết được một số thông tin của thôn này. Đứa trẻ tên Trần Quân Vũ, nơi này là Trần Gia Thôn, huyện thành cách nơi này gần nhất là hơn một trăm dặm, khá hẻo lánh.
Dựa vào những gì Lý Tuế biết được mấy ngày nay, nó đoán thám tử của Giam Thiên Tư ước chừng chưa đi tới đây, điều này khiến trái tim sợ hãi của nó cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận