Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 140: Xuất phát (2)

“Có ngăn chứ! Hôm qua lúc tặng vàng ta cố ngăn suốt chặng đường rồi nhưng bất lực.”
Tiểu Mãn xoay người vội vã chạy ra ngoài, nhưng đã định sẵn là phí công, suốt đêm qua không ngủ, vàng đã đưa đến An Từ Am.
“Yên tâm, ta còn giữ lại chút tiền đi đường.”
Nhóm Tiểu Mãn mang theo nỗi lòng nặng trĩu lại lần nữa bước lên hành trình, chuyện này nói ra thì họ không có quyền quyết định.
Là Lý Hỏa Vượng giết thủy tặc, cũng là cậu cướp vàng, cậu muốn tặng cho ai thì bọn họ không có tư cách ngăn.
Nhưng từ siêu giàu bỗng rớt xuống thành siêu nghèo, nỗi lòng chênh lệch khiến người khó mà thích ứng.
Tiểu Mãn mở mắt ra, nàng nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng giống như điêu khắc xem thẻ tre màu đỏ bên đống lửa, cô ấy nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, đi hướng khu rừng giăng sương mù buổi sớm.
Đi tới bãi cỏ u tĩnh, Tiểu Mãn lấy ra một quyển sách, rút trường đao giắt bên hông, bày ra tư thế chuẩn bị vừa đọc sách vừa học.
Đao phong vung trên không trung, tuy hơi mới lạ nhưng ánh mắt của Tiểu Mãn kiên định, học đặc biệt nghiêm túc.
Vèo!
Đao phong dừng lại, Tiểu Mãn giật mình nhìn Lý Hỏa Vượng bị mũi đao chĩa vào.
Lý Hỏa Vượng vẫn như cũ, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo đượm mệt mỏi.
“Lấy đâu ra sách này vậy?”
Lý Hỏa Vượng bước tới nhặt cuốn sách ở dưới đất lên, lật xem sơ, thấy trong sách có một số người tí hon giơ kiếm, không có chữ, thoạt nhìn giống kiếm phổ.
Tiểu Mãn đáp:
“Lúc trước sư huynh nói cho chúng ta tự mua thứ mình muốn, ta tìm tiêu sư trong tiêu hành, dùng vàng đổi cuốn sách này với người ta.”
- Giải thích, tiêu hành là những nơi chuyên làm dịch vụ bảo vệ người hoặc vật. Hết giải thích.
“Thời này làm tiêu sư đều là có công phu, ta bỏ ra số tiền lớn đổi cuốn sách là thật.”
Ngay sau đó, Tiểu Mãn cười khẽ:
“Sau khi giết cha, ta luôn nghĩ nếu ngay lúc đó trong tay ta có đao thì phải chăng ông ta không dám bán ta và muội muội của ta?"
"Cho nên ta muốn biến mạnh lên, có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể bảo vệ người khác."
Nghe thấy lời Tiểu Mãn nói, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, xoay người đi hướng đống lửa.
Tiểu Mãn nhìn bóng lưng kia, trong lòng có chút do dự, cuối cùng cắn răng hét lên:
“Lý sư huynh, Bạch sư muội thật lòng với huynh, đừng cô phụ muội ấy!”
Lý Hỏa Vượng không ngừng lại, bước nhanh ra ngoài sân:
“Đưa thứ này cho người khác xem thử, có lẽ bọn họ có thể học được chút gì.”
Dọc đường lúc đi lúc ngừng, tuy rằng có xe ngựa, nhưng hai trăm dặm đường cũng phải đi nhiều ngày.
Khi sắp tới nơi, Lý Hỏa Vượng mang theo người khác nghỉ lấy sức trong một thôn cách nơi đó khá gần.
Trong một tiểu viện nhà nông không lớn, người khác rảnh rỗi không có chuyện gì làm tụm lại đánh bài lá cây, Cẩu Oa buồn chán ngáp dài hỏi Tôn Bảo Lộc ở đối diện:
“Lý sư huynh đi đâu rồi? Sao cả ngày hôm nay không thấy bóng người? Sắp tới đích đến mà tại sao ngừng lại ở chỗ này? Không giống cách làm của Lý sư huynh chút nào.”
Nghe lời Cẩu Oa nói, Tôn Bảo Lộc rút một chiếc từ trong đống bài lá cây dài của mình ném ra ngoài.
“Ta nhìn thấy Lý sư huynh đi tìm thợ rèn trong thôn, hình như là yêu cầu rèn ra cái gì đó. À mà Cẩu Oa, chẳng phải Lý sư huynh kêu ngươi đi hỏi thăm tin tức sao? Ngươi còn ở đây đánh bài lá cây, không sợ Lý sư huynh trở về mắng ngươi à?”
“Cẩu Oa gì mà Cẩu Oa, hãy gọi ta là Tào Tháo!” Cẩu Oa biểu cảm cực kỳ không vui ném một lá bài ra.
“Thôn nhỏ này chỉ có bấy nhiêu diện tích, đâu cần tốn công làm gì, huống chi ta mang theo hai đứa nhóc kia đi hỏi thăm, chỉ một chốc đã nghe ngóng được. Nghe người già trong thôn nói trong rừng cây phía tây có con sâu dài ăn thịt người, dặn chúng ta tuyệt đối đừng đi qua.”
Chủ nhà ở bên cạnh xem ván bài xen lời:
"Các ngươi muốn đi chỗ đó hả? Không đi được đâu, thật sự đi không được, mười năm trước nương của ta đã thấy có con sâu dài biết bay khoanh lại trên bầu trời.”
“Ôi không sao đâu, dù sao Lý sư huynh siêu lợi hại, chỉ cần có Lý sư huynh ở thì sâu dài gì cũng không đến gần sư huynh được, ấy chờ đã, ai mới đánh ra lá này vậy? Ta thắng, ha ha ha ha ha ha! Giao hẹn rồi nhé, trứng trong mì của các ngươi đều thuộc về ta."
"Mau nhìn kìa, Lý sư huynh về rồi.”
Không biết là ai nói câu này, người khác lần lượt quay đầu, liền trông thấy Lý Hỏa Vượng trong tay cầm một túi da trâu lớn đi vào viện tử.
Đám người xúm lại, Lý Hỏa Vượng đặt túi da trâu lên bàn, mở ra.
Mé trong bao da trâu gắn từng hàng móc câu, dùng để treo ngay ngắn đồ vật bên trong.
Lý Hỏa Vượng lần lượt kiểm tra đồ treo bên trong, đó là hàng loạt vũ khí bén mới toanh bôi dầu hạt cải, cậu chuyên môn đặt làm.
Kiềm sắt đen thui, búa sắc bén, xẻng nhỏ cỡ móng tay, kim dài có móc câu.
Những thứ hình dạng quái lạ chỉ nhìn thôi đã thấy hết sức rùng rợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận