Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 791: Áo Cảnh (1)

"Không cần, những thứ khác tại hạ có thể không có, nhưng thứ duy nhất ta có chính là lòng trung thành! Cho dù ngươi có cho ta nhiều thế nào chăng nữa, ta cũng sẽ không phản bội đại nhân nhà ta.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng nói xong lời này, hắn trực tiếp lao thẳng đến phía đông nơi có ít người nhất trước sự ngạc nhiên của mọi người.
"Túc Nhất, đừng đánh tan ba hồn bảy vía của hắn, bổn cung muốn hỏi xem rốt cuộc là ai hạ thủ với ta.”
"Vâng, tuân lệnh." Bao bọc trong ngọn lửa dữ dội, Túc Nhất đuổi theo sát bóng lưng của Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đến dưới mái hiên của một ngôi nhà, một bóng đen từ trong lao ra, trực tiếp bổ nhào lên người hắn.
“Cha, lớp da kia không dùng đến.” Những xúc tu lớn nhỏ của Lý Tuế ngoằn ngoèo chui ra từ trên cơ thể Lý Hỏa Vượng.
"Chưa dùng đến càng tốt. Vừa hay ta hiện tại có thể dùng đến.”
Vào lúc thị vệ từ bốn phương tám hướng xông về phía mình với ánh mắt đầy ta khí và đủ loại vũ khí trong tay, Lý Hỏa Vượng nắm lấy da thịt nơi ngực đã bị đâm đến máu thịt be bét của mình, gầm lên một tiếng và dùng lực xé sang hai bên, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn trực tiếp lộ ra ngoài không khí.
"Kim Phế!"
Với vẻ mặt hung dữ, Lý Hỏa Vượng dùng hai tay nắm lấy phổi của mình, đột ngột xé ra và dùng hết sức đập “Đại Thiên Lục” xuống đất.
Cùng với tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, vầng trăng khuyết trên bầu trời nhanh chóng bị mây đen che phủ, đến mức tượng Bồ Tát khổng lồ dựng trên núi lúc này trông như thể đã nhắm mắt lại vậy.
“Mộc Can!"
Những thị vệ xông đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng đột nhiên toàn thân mềm nhũn, trực tiếp nằm bò trên đất, cơ thể vặn vẹo và phát ra tiếng hét thảm thiết nhất trần gian.
Túc Nhất vừa mới xông đến bên người Lý Hỏa Vượng, lúc này càng đầy vẻ chấn kinh trên khuôn mặt: “Vậy... vậy mà lại là nhuận trí ngũ hành?”
Pháp khí được luyện chế từ toàn bộ da của Tâm Tố không chỉ có thể thế mạng mà ở trong tay của Lý Hỏa Vượng, nó còn có thể thi triển ra những bí thuật hiến tế cường đại chỉ có thể sử dụng một lần.
Những thẻ tre màu máu biến thành những con sâu nhúc nhích màu thịt không ngừng ngoe nguẩy, chui vào cơ thể Lý Hỏa Vượng dọc theo những vết sẹo trên người hắn, có một số thậm chí còn bò lên xúc tu của Lý Tuế.
Sau khi tất cả sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy hoàn toàn, Lý Hỏa Vượng, người đã kiệt sức về thể chất và tinh thần, lúc này mới thở dài một hơi, cơn đau trên cơ thể biến mất.
Hắn từ từ chống người dậy, bình tĩnh nhìn về phía tên Áo Cảnh Giáo đứng trong ngọn lửa hừng hực trước mặt: “Đến đi.”
Vào lúc này, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, khi Lý Hỏa Vượng đi về phía Túc Nhất, Túc Nhất bao phủ bởi ngọn lửa bắt đầu từ từ lùi lại.
Dần dần, hai bên bắt đầu di chuyển ngày càng nhanh hơn. Lý Hỏa Vượng đuổi mà Túc Nhất thì chạy.
Khi nhìn thấy trưởng công chúa đang đứng nguyên tại chỗ, Túc Nhất vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.
"Công chúa, cẩn thận! Người này đã thi triển bí thuật Áo Cảnh Giáo. Trong thời gian ngắn sẽ trường sinh bất tử! Còn nữa, không được cùng hắn cận chiến, cẩn thận sâu trùng trên người hắn.”
“Hừ!” Trưởng công chúa đầy vẻ bất mãn hừ lạnh một tiếng, khẽ nâng cằm, soạt soạt soạt, mấy đường bóng đen kèm theo tiếng rít gào bay về phía Lý Hỏa Vượng với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng căn bản không thèm tránh né, để mặc cho một đường bóng đen xuyên qua trái tim của hắn, cái lỗ to bằng miệng bát kia rất nhanh đã được sâu trùng màu thịt lấp đầy.
"Lý Tuế! Đến đi!"
Khi Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng lao về phía trưởng công chúa, Lý Tuế nhanh chóng lấy giấy nghệ ra và viết hai lá bùa, dán chúng lên hai xúc tu to nhất của mình.
Hai xúc tu kia trong nháy mắt phồng to lên, bật mạnh trên mặt đất, xung lực mạnh mẽ mang theo Lý Hỏa Vượng bắn về phía trưởng công chúa trên mái nhà như một cái nỏ tiễn.
Trưởng công chúa không ngừng khua phất tay áo, những dải ruy bang xung quanh nàng ta bay lên, hình thành thành một trận pháp lập thể không ngừng biến ảo trong không trung.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng căn bản không quan tâm đến nhiều như vậy, sau khi một tay cầm Tích Cốt Kiếm dùng lực chém mạnh, xúc tu của Lý Tuế dùng lực vẫy về phía bên đó, những con sâu trùng trên xúc tu lần lượt rơi rụng, bay về phía bên đó.
Khi nhìn thấy vết nứt kia cắt đứt ruy băng của mình dễ như trở bàn tay, hơn nữa những con sâu lúc nhúc kia thuận theo kẽ nứt xuyên qua, sắc mặt trưởng công chúa trở nên nghiêm túc, thực lực của đối phương vậy mà trong nháy mắt lại tăng lên nhiều như vậy.
Nàng ta lập tức dùng một sợi ruy băng quấn lấy vạc đồng bảy tầng cao lớn phía sau, cùng với việc nàng ta dùng lực kéo mạnh, thân thể nhẹ nhàng bay về phía sau.
Sâu trùng của Lý Hỏa Vượng vừa định đuổi theo thì lại bị một quả cầu nước vàng cháy rực chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận