Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 297: Long Đằng (2)

Khi tất cả mọi người đều vô thức quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy nữ tướng quân kia cầm trường kích chỉ vào bọn họ.
Âm thanh lanh lảnh nổ vang bên tai tất cả mọi người: "Thiên địa hậu xung, long biến kỳ trung, bày ra Long Phi Trận! Giết!"
“Giết!” Tất cả tặc phối quân đều gầm lên giận dữ, tăng tốc xông về trấn.
Tiếng gầm này khiến cho những người dân thường có mặt hoàn toàn khiếp sợ, trong đầu không còn chút ý nghĩ nào, bọn họ trở thành những con vật chỉ biết chạy thục mạng.
Còn chưa đợi cho tặc phối quân đến gần, đã có rất nhiều người bị giẫm đạp đến chết.
“Phập.” Lưỡi đao sắc bén cắm chuẩn vào cơ thể của mỗi người, dễ dàng cướp đi tính mạng của bọn họ.
Khi những cố máy giết người vốn nên đối kháng với kẻ địch đối mặt với những dân thường tay không tấc sắt, nó hiệu quả và gọn gàng như vậy.
Người sống ngã xuống từng vùng như lúa mì bị thu hoạch.
Tặc phối quân rõ ràng vô cùng hưởng thụ loại tàn sát này, nhìn máu thịt bắn tung tóe, không ít người thậm chí còn bắt đầu nuốt nước miếng.
Lý Hỏa Vượng liên tục lách qua đám người đông nghịt, từ đầu tới cuối bị người khác chặn mất đường đi.
Cuối cùng, cậu thực sự bị ép đến không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tháo chạy lên mái nhà, lúc này mới coi như là tìm được đường trở về.
Bước trên gạch ngói cao thấp, Lý Hỏa Vương đi đến vị trí trước đó.
Nhìn thấy những người khác vẫn còn ở đó, không chạy theo những loạn dân kia, Lý Hỏa Vượng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Có điều đây cũng là bởi vì những người này còn chưa biết chuyện gì xảy ra, có chút thấp thỏm không yên đứng đợi ở đó, nhìn những người khác đang chạy trên đường phố.
“Thịch!” Lý Hỏa Vương từ trên trời rơi mạnh xuống đất làm cho tất cả mọi người giật mình.
"Mau đi thôi! Đừng hỏi gì cả, trên đường đi sẽ nói, bọn chúng giết tới rồi. Rời khỏi trấn này trước đã, càng nhanh càng tốt!"
Tuy rằng còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng kia của Lý Hỏa Vượng, không có ai dám nói lời nào, vội vàng kéo lấy xe ngựa.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, quấn lấy đám người và lao về phía trước.
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng vội vàng kể lại những gì mình đã nhìn thấy.
"Sao bọn họ dám! Sao bọn họ dám! Nhóm sát thủ này!" Kim Sơn Trảo tức đến mặt tái mét, tay run rẩy.
Lý Hỏa Vương trong lòng có suy đoán, nghe thấy lời này cậu liếc nhìn qua sắc mặt của ông: “Ông biết bọn họ sao? Với thân phận của ông có cách nào khiến bọn họ dừng lại không?
Trước đó luôn không biết thân phận của ông lão này, cứ thần thần bí bí, nếu ông thật sự là một đại nhân vật, nói không chừng thật sự có thể giải quyết lần nguy cơ này.
Kim Sơn Trảo buồn bã lắc đầu: “Tặc phối quân bắt đầu tàn sát thành rồi, có cách cũng trở thành không có cách.”
"Không có ích gì thì đừng phí lời, không muốn chết thì mau chạy đi.”
Đám người Lý Hỏa Vượng đi theo lối ra phía bắc.
Cậu biết phía bên kia cũng có tặc phối quân bao vây nhưng chí ít không có nữ tướng lĩnh kia, xác suất thoát thân cao hơn một chút.
Lảo đảo trong đám người một hồi, Lý Hỏa Vương chợt nhìn thấy đám người vốn nên chạy về phía trước lại bắt đầu chuyển hướng chạy ngược trở lại.
"Triệu Ngũ! Nắm dây cương! Lúc này đừng để ngựa giật mình!"
Vài chiếc xe ngựa giống như những chiếc thuyền gỗ trong dòng sông chảy xiết.
Dưới động tác của đám người Lý Hỏa Vượng, chèo về phía trước một cách khó khăn.
Đột nhiên, “dòng sông chảy xiết” bỗng biến mất.
Lý Hỏa Vượng vừa mới ngẩng đầu lên, một luồng sáng lạnh lẽo xuyên thẳng về phía cổ cậu.
Cơ thể nhanh chóng nghiêng qua, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chủ nhân của vũ khí đó, chữ ‘tù’ trên mặt người đó biểu thị thân phận của hắn.
Cuối cùng bọn họ cũng đối mặt với những tặc phối quân bao vây phía sau.
Lý Hỏa Vượng giơ kiếm chém mạnh, chém đứt cả người lẫn binh khí.
"Xông ra ngoài! Chỉ cần xông vào vòng vây của bọn họ, chúng ta mới có cơ hội sống sót!"
Lý Hỏa Vượng giơ kiếm, giết về phía những tặc phối quân này.
Các sư huynh sư muội khác không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.
Đối mặt với cuộc tấn công của đám người Lý Hỏa Vượng, tặc phối quân rõ ràng đã bị đánh đến không kịp trở tay.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng trong một gánh hát lại đột nhiên xông ra một đám người có thực lực không tầm thường như vậy.
Thực lực nghiền ép, sau một hồi, mấy chục người đã nằm trên mặt đất.
Nhưng tặc phối quân lập tức phản ứng lại, bắt đầu phối hợp với nhau, hơn nữa còn dùng trường thương để hãm chân.
Nếu cứ dựa vào lợi thế về số lượng, bọn họ sẽ chống chọi được sự tấn công của đám người Lý Hỏa Vượng.
“Không thể kéo dài nữa.” Lý Hỏa Vượng lấy ra chiếc kìm gang, đưa chúng vào miệng và kẹp mạnh.
Cùng với cơn đau dữ dội còn có một loại cảm giác đau xót vô cùng khó chịu không thể giải thích được, hai chiếc răng hàm bị nhổ ra.
"Đại Thiên Lục" được trải ra, hai chiếc răng nhanh chóng bay qua đó, nổ tung giữa đám tặc phối quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận