Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 178: Tha hương gặp bạn cũ (1)

“Ta lười gảy tiếng dây lòng của Tâm Tố, đừng tự làm mình điên, ta phỏng chừng là Tĩnh Tâm sư thái xuống gảy.”
“À, thì ra là vậy."
Các loại âm thanh khác nhau vang lên trong đầu của Diệu Tâm.
Lữ Trạng Nguyên quai hàm sưng phù mang theo Lữ Gia Ban chạy trên đường, mặt xám mày tro đã không đủ để miêu tả bộ dạng hiện tại của bọn họ, quần áo tả tơi càng đúng hơn, sắc mặt của mỗi người rất khó xem.
Thê tử của Lữ Trạng Nguyên ngồi trên xe ngựa ôm nữ nhi của mình nằm sấp trên hòm gỗ khóc ré lên.
Tẩu thuốc bị mài sáng bóng vung mạnh đường cong trên không trung:
“Khóc! Chỉ biết khóc! Đã khóc mấy ngày rồi? Kêu ngươi bôi nhọ nồi lên mặt không chịu! Bạc của ta đều bị đám lính đó cướp sạch mà có thấy ta khóc không? Sao? Một đống bạc của ta không quan trọng bằng trong sạch của ngươi sao?”
“Phụ thân, nhi xin ngài đừng nói nữa!” Mắt Lữ cử nhân đỏ hoe, vẻ mặt bực tức, bộ dạng rất ức chế.
Lữ Trạng Nguyên nhìn dáng vẻ đó của nhi tử, thở dài thườn thượt.
“Yên tâm, chúng không cướp hết tiền, lão hán này dở thứ khác chứ giỏi giấu tiền, đám lính cùng lắm soát được hai chỗ, còn ba nơi chưa soát ra.”
Lữ Trạng Nguyên nói rồi móc chìa khóa đồng treo bên hông ra, lại mở cái hòm gỗ to đặt trên xe ngựa.
Bàn tay đầy vết chai lần mò một lúc, móc ra mấy nén bạc lớn nhỏ khác nhau trong một cái hốc ngầm.
Lữ Trạng Nguyên chọn một nén bạc vụn lớn hơn hạt đậu nành một chút, vẻ mặt lưu luyến ném vào người con dâu của mình.
“Lữ gia chúng ta bạc đãi ngươi, cầm đi, chờ đến chợ, ngươi muốn mua gì tùy thích.”
La Quyên Hoa mới rồi còn uất ức khóc rống cầm lấy bạc, hớn hở cười toe, cẩn thận bỏ vào túi tiền nhỏ của mình.
“Con không dùng cho bản thân, còn phải để dành làm đồ cưới cho Tú Nhi.”
Lữ Trạng Nguyên chỉ nhìn không nói, con dâu mỗi lần chịu uất ức luôn diễn màn kịch này, không đòi được cái gì là không chịu thôi, ông đã nhìn quen rồi.
Nhìn thấy con dâu không tiếp tục diễn kịch, Lữ Trạng Nguyên quay đầu lại nhìn về hướng đuôi xe ngựa, con trai út mất hồn mất vía sắc mặt trắng bệch ngồi đó.
"Tế oa tử, sao rồi? Không bị dọa sợ chứ?”
Lữ Tú Tài miễn cưỡng nặn ra nụ cười, ủ rũ gục đầu như con gà mái bị bệnh nặng.
"Đừng sợ, đám lính đó chẳng là gì cả, một đám cọp giấy, nếu bọn họ có năng lực thì sao không ra trận giết địch đi?”
Tuy được Lữ Trạng Nguyên khô khan an ủi, nhưng sắc mặt của Lữ Tú Tài không khá hơn bao nhiêu.
Đám lính lưu manh cướp bóc dường như còn ở trước mắt, cầm đao gác trên cổ cậu ta.
“Phụ ... phụ thân, chúng ta ra ải làm gì? Chẳng phải nên về nhà trước sao?”
Lữ Trạng Nguyên đốt tẩu thuốc, bập điếu thuốc, khói thuốc trắng bốc lên che đôi mắt ông ta.
“Ta nghĩ kỹ rồi, đây không phải là nạn binh bình thường, thế đạo này sắp loạn, tất cả đều là quỷ, cả nhà cần phải ra ngoài trốn tránh."
“Phụ thân, vua của chúng ta đánh thua trận, vậy có phải là chúng ta sẽ làm nô lệ mất nước không?”
Tẩu thuốc gõ một cái làm đốm lửa rơi vải trên đầu Lữ Tú Tài.
“Ai làm vua thì liên quan gì tới chúng ta? Đây là việc ngươi nên nghĩ sao?”
Nhìn Lữ Tú Tài tội nghiệp ôm đầu, Lữ Trạng Nguyên thở hắt ra, cố gắng kiên nhẫn dạy:
“Nhiều lính lưu manh thua trận, tám phần là sắp thay đổi triều đại, sau nạn binh là loạn lớn. Tất cả chúng ta ra ngoài tránh né sóng gió sẽ tốt hơn.”
“Bị cướp tiền không sao, chỉ cần người còn khỏe là được, người còn sống thì đi đâu cũng được.”
“Nhưng ... nhưng con chưa đến Tứ Tề bao giờ, phụ thân, con hơi sợ ...”
Nhìn bộ dạng uất ức của con trai út, Lữ Trạng Nguyên tức muốn hộc máu:
“Sợ cái gì! Người Tứ Tề cũng có hai con mắt một cái mũi, chẳng lẽ họ mọc nhiều hơn à? Tứ Tề so với chúng ta cùng lắm là có thêm sông, thêm hồ.”
Lữ Cử Nhân luôn ở bên cạnh yên lặng nghe bỗng hỏi:
“Phụ thân, chúng ta không quen xứ đó. Thật ra con cũng cảm thấy ở lại quê nhà tốt hơn, có lẽ không tệ như phụ thân nói.”
“Ngươi nghĩ nạn binh là trò chơi à? Có lẽ không tệ như vậy? Phụ thân của ngươi ăn muối nhiều còn hơn ngươi ăn cơm! Sao ta tính sai được!”
Nói tới đây Lữ Trạng Nguyên giải thích kỹ hơn cho nhi tử của mình:
“Yên tâm, phụ thân của ngươi đã sớm suy nghĩ kỹ, lúc trước tiểu đạo gia xem bản đồ thì ta có xem trộm vài lần, bọn họ đi Lương quốc, đường đi xa xôi, chúng ta chỉ cần đi theo là được, theo bên cạnh hắn chắc chắn an toàn.”
“Hắn đi đâu chúng ta cứ đi đó, hắn đi đường của hắn, chúng ta diễn kịch của chúng ta, không ai chậm trễ ai, rất thoải mái.”
“Chờ thay hoàng đế rồi, không có nạn binh nạn châu chấu thì chúng ta quay về, như vậy có phải thoải mái hơn không?”
Lữ Cử Nhân lộ vẻ mặt khó xử:
“Hắn sẽ cho chúng ta đi theo chứ? Dù gì không thân chẳng quen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận