Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 468: Lạnh lẽo (2)

Nhìn thấy bộ dạng này của Lý Hỏa Vượng, người đàn ông kia mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: "Đại ca, cậu tha cho tôi được không? Cậu đáng thương thì tôi cũng đáng thương, tôi còn phải đi làm trả nợ nữa.”
"Ông nói cái gì? Thực xin lỗi, Bạch trưởng tộc, hiện tại ta đang rơi vào ảo giác, bất cứ lời nào của ông cũng sẽ bị hiểu sai thành ý khác."
"Như vậy đi, Bạch trưởng tộc, bây giờ ông cứ ở đây đừng đi đâu khác, ông đợi ta một lát, một lát nữa ta sẽ có thể hồi phục lại bình thường.”
Mặc dù đối phương không thể hiểu những lời trong miệng của Lý Hỏa Vượng là có ý gì, nhưng nghe thấy Lý Hỏa Vượng muốn đi theo mình, lập tức cực kỳ hoảng sợ.
"Ôi vãi, bị kẻ điên bám rồi.” Người đàn ông kia cũng không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng co cẳng chạy đi.
Lý Hỏa Vượng mang theo vẻ lo lắng co cẳng đuổi theo nhưng chưa chạy được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất.
Cảm giác cơ thể trước đó bị lãng quên vì cuộc trò chuyện lại lần nữa quay trở lại.
"Lạnh." Đôi môi của Lý Hỏa Vượng tím tái đi vì lạnh, răng không thể kiểm soát mà va vào nhau lập cập, thậm chí lạnh đến mức cậu không thể cảm nhận được sự tồn tại của ngón tay mình.
Lý Hỏa Vượng nằm dưới mưa, cảm thấy khắp người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả.
Cậu muốn lơ đi những cảm tri giả tạo này nhưng bản năng sinh tồn khiến Lý Hỏa Vượng khó nhọc bò dậy, co rụt cổ, hai tay ôm lấy mình, dựa vào mái hiên mà đi về phía trước.
"Cút xa một chút! Đồ điên! Còn không đi, tao đánh chết mày.”
"Này! Ôi, cậu đừng giẫm bẩn tấm thảm của cửa hàng tôi.”
"Mẹ! Mau đến đây! Có một người điên ở trước cửa nhà chúng ta!"
Cùng với những âm thanh này, Lý Hỏa Vượng run rẩy lảo đảo về phía trước.
Nhìn mọi thứ xung quanh, trái tim đang lo lắng kia của cậu dễ chịu hơn một chút: "Nếu hiện tại ta vẫn chưa chết, vậy thì những lời ta bịa ra vừa nãy có lẽ đã có tác dụng rồi.”
Nhưng con sóng này chưa lặng thì con sóng khác nổi lên.
Lúc này, đầu cậu bắt đầu choáng váng, giường như đã bị sốt cao vì dầm mưa quá nhiều.
“Ta đang... ta đang chết đi trong ảo giác này, hiện thực phía bên kia chắc là không sao chứ?” Trong giọng nói yếu ớt của Lý Hỏa Vượng mang theo sự không chắc chắn.
Vào lúc này Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một chiếc gầm cầu phía xa trong cơn mưa mù, gầm cầu đó rất nhỏ nhưng vừa vặn có thể trú mưa.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng cắn răng lao qua, vừa vặn lại có một chiếc xe buýt màu vang đi ngang qua, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp áp sát trên kính nhìn bóng lưng của cậu.
Khi đến dưới gầm cầu, âm thanh ồn ào xung quanh lập tức dừng lại, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, dựa vào tường và từ từ trượt xuống.
Mặc dù không còn dầm mưa nữa nhưng cơ thể của Lý Hỏa Vượng không cảm thấy có chút cải thiện nào: "Tại sao lần này lại lâu như vậy? Tại sao ta còn chưa trở về?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang khó nhọc chờ đợi thời gian trôi qua, cậu đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất phía xa có đồ vật, vội vàng di chuyển về phía bên đó.
Ở một góc dưới gầm cầu, vài chai nhựa với ống hút kèm theo mấy tờ giấy bạc, cùng với một chiếc bật lửa gần hết gas.
Lý Hỏa Vượng giơ bàn tay gần như không còn cảm giác kia ra, nhặt chiếc bật lửa trong suốt màu đỏ kia lên.
"Cạch... cạch.” Lý Hỏa Vượng run rẩy cố gắng hết sức để bật lửa lên nhưng làm thế nào cũng không bật lên được.
Ngay khi đầu của cậu càng ngày càng choáng váng, một ngọn lửa nhỏ màu đỏ khẽ bốc cháy.
“Sáng rồi.” Trong mắt Lý Hỏa Vương phản chiếu ra ngọn lửa, cậu mỉm cười, nụ cười giống như một đứa trẻ thuần khiết.
Nhìn xung quanh, Lý Hỏa Vượng nhặt chiếc chai nhựa màu đỏ có ống hút trên mặt đất kia lên và cẩn thận đặt nó dưới ngọn lửa.
Chiếc ống hút màu đỏ lẫn trắng bị đốt cháy và không ngừng lan rộng về phía cái chai.
Khi mấy chiếc chai đó được đốt cháy, tạo thành một ngọn lửa nhỏ với khói đen, Lý Hỏa Vượng lúc này mới cẩn thận áp sát đôi tay lạnh cóng kia của mình qua.
Lửa đốt nhựa rất hôi, nhưng rất ấm áp.
Nhiệt độ của ngọn lửa dần dần chuyền đi từ lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng khiến cậu cảm thấy cơ thể mình đã ấm áp hơn. Dần dần cơ thể của cậu không còn run rẩy nửa, đôi môi cũng chuyển từ màu đen sang màu tím.
“Ai!” Cảm nhận được da đầu tê rần, Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa gầm cầu, một cô bé đi một đôi ủng đi mưa đang cầm ô đứng ở đó.
Đó là một cô bé vô cùng dễ thương, trông có vẻ chỉ mới bảy tám tuổi, trên mái tóc buộc đuôi ngựa hai bên có một chiếc kẹp tóc anh đào màu đỏ.
Trong đôi mắt to của cô bé kia, đầu tiên là đầy sự nghi hoặc và tò mò, khi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hỏa Vượng, nó hoàn toàn biến thành sự sợ hãi.
“Tịch Nguyệt Thập Bát?” Lý Hỏa Vượng sắc mặt không ổn định, nhìn dáng vẻ của cô bé kia, không khỏi thốt lên.
Người này chính là cô bé bị bắt cóc khi mình còn ở mẫu giáo lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận