Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 952: Cây hoa (1)

“Tất la tăng hà mục khư... độ lư độ lư phạt môn gia đế... di hê lợi...”
Khi ba người họ bắt đầu đọc kinh Phật khó hiểu, thì cũng là lúc Lý Hỏa Vượng đang dần dần cảm thấy ngứa da đầu.
Vào lúc hắn đang đưa tay lên gãi, thì lại phát hiện da đầu của mình bị gãi tróc ra, không chỉ có da đầu, mà những bộ phận khác cũng bắt đầu tan chảy.
Cúi đầu xuống nhìn cơ thể của mình, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra, các cô gái bình bông là được tạo thành như thế nào.
Trong lúc cơ thể của Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế đang từ từ được tách ra, thì Thiện Độ đã lấy chuỗi hạt Phật trên cổ xuống, đã ném tới đống máu thịt không nói lên lời này.
Phút tiếp theo, một chữ Vạn phát ra ánh sáng của Phật xuất hiện trên cơ thể của Lý Hỏa Vượng, sau đó, tốc độ tách Lý Tuế ra được tăng tốc rất nhiều, và rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã triệt để tách ra hoàn toàn.
Theo đó âm thanh đọc Kinh ngày càng nhỏ, Lý Hỏa Vượng cũng đã trở về hình dạng ban đầu, chỉ là lần này Lý Tuệ đã không còn dính lấy hắn nữa mà thôi.
Đôi mắt trống trải của Lý Hỏa Vượng đã sờ xung quanh, “Tuế Tuế, trả trỏng mắt cho ta!”
Nhận lấy tròng mắt quá xúc tu, hắn nhét nó vào trong hốc mắt, và mọi thứ quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn xuống thân thể đã hoàn toàn lành lặn, Lý Hỏa Vượng không khỏi thở dài trong lòng, chỉ cần thần thông của Chính Đức Tự được dùng đúng chỗ, vẫn có tác dụng rất lớn. “Cám ơn, ta nợ ngươi một ân tình.”
“A Di Đà Phật, Nhĩ thí chủ đừng nói thế, đây xem như đa tạ công đức lúc trước thí chủ đã ban gạo vậy.”
Tiếp theo Lý Hỏa Vượng đã đi tới bên cạnh của Lý Tuế, nhìn cánh tay trước mặt đều mọc đầy xúc tu. “Con sao rồi, không sao chứ, xem có bị thiếu gì không.”
“Cha, con không sao!” Lý Tuế giang tay ra ôm lấy Lý Hỏa Vượng! Mép miệng nỡ nụ cười vui vẻ,
“Nhĩ thí chủ, đây là tà túy mà ngươi thuần phục sao? Đại thiện, vạn vật đều có linh tính, lúc trước ở Chính Đức Tự, cũng có không ít tà túy đã quy y cửa Phật.”
“Quy y cửa Phật?” Lý Hỏa Vượng có chút xem thường mà nhìn hắn “Sau khi quy y cửa Phật, thì họ cũng sẽ giống như heo bò dê vậy, hỗ trợ miếu và hòa thượng các ngươi tu hành sao?”
Đối mặt với sự chế nhạo của Lý Hỏa Vượng, Thiện Độ không hề giận mà lại cười to, xoay xâu chuỗi Phật trong ta. “Da thịt bề ngoài của ngươi vẫn chưa được lành hết, nên nhớ mấy ngày gần đây không nên di chuyển quá nhiều.”
“Được ta biết rồi.” Lý Hỏa Vượng lấy đồ mình từ dưới đất lên, xoay người rời khỏi khu rừng, Thiện Độ cũng dẫn theo hai vị hòa thượng bước theo sau.
Đối phương nếu đã giúp mình như thế thì Lý Hỏa Vượng cũng thay đổi rất nhiều cách nhìn về họ. “Phương trượng, xin đừng trách thái độ không tốt trước đó của ta, ở Đại Lương cũng có một Chính Đức Tự, ta từng có xích mích với họ, nên khó tránh sẽ dính líu đến ngươi.”
“À! Vậy là tại sao?’.
“Ta có một người bạn, hắn là Tâm Tố, kết quả là đám hòa thượng đó bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, buộc giữ lấy bạn ta, bây giờ so với ngươi, thì cảnh giới của họ đúng là quá thấp mà.”
Thiện Độ khẽ lắc đầu. “Thí chủ, nói thế là sai rồi, nếu là bần tăng, thì cũng sẽ làm như thế.”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng đơ lại. “Tại sao? Tâm Tố không phải người sao? Sao có thể tùy ý đánh giết chứ?”
“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Tâm Tố đương nhiên là người, nhưng vì thiên hạ chúng sanh, thì nhất định phải giết chết Tâm Tố, chứ không thì Tâm Tố này sẽ hại chết rất nhiều người.”
“Huống hồ chi cả người Tâm Tố đều là báu vật, nếu như giải phẫu ra để luyện ra pháp khí, thì có thể đổi được rất nhiều gạo cứu sống rất nhiều bá tánh, Nhĩ thí chú, ngươi nói phải không?”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, và cũng không nói thêm gì, miệt mài đi về phía trước.
Hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời phản chiếu những đám mây trên bầu trời và khuôn mặt của Lý Tuệ đỏ bừng.
Lúc này, hắn đang ngồi nghiêng trên lưng ngựa, dựa vào lưng cha, chăm chú nhìn xuống thân thể mới của mình.
Đây vẫn là cơ thể của một người con gái, nhưng so với cơ thế trước đó thì có chút hơi lớn tuổi, và vẻ ngoài có chút khó coi.
Tấm vải đen trên vai cho thấy thân phận của nàng, nàng là một trong những tín đồ đã tấn công Lý Hỏa Vượng trước đây.
Lựa chọn phụ nữ thì chỉ có một nguyên nhân, đó là vì ở dưới váy có thể che đi đầu chó và tứ chi của mình.
Lúc đầu nàng cũng có thể đi theo, dính vào trong cơ thể của cha, nhưng sau khi trải qua sự việc lần trước, nàng có chút sợ hãi, nàng sợ sau khi nhét vào trong cơ thể của cha sẽ không ra lại được, như thế thì cha sẽ rất đau, bản thân mình không muốn cha bị đau.
Khi cảm thấy tiếng ngựa hí đột nhiên ngừng lại, Lý Tuệ đã từ phía sau lưng cha cẩn thận mà đưa đầu ra xem, thì đã phát hiện có rất nhiều nhà cản lại đường đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận