Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 248: Thu hoạch ngoài ý muốn (2)

"Đã ngày thứ ba?" Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, dường như nhớ đến cái gì, lập tức đứng lên nhìn quanh sa mạc hẻo lánh, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm được mục tiêu, đi hướng tảng đá lớn phương xa.
“Lý sư huynh đi đâu vậy? Nếu không ăn thì mì sẽ bị vón cục!”
“Ta đi tiểu, đừng đi theo!”
Lý Hỏa Vượng đến bên tảng đá to giống như con dốc nhỏ, cậu nhìn đã biến thành đốm đen nhỏ, đi vào bóng ma của tảng đá.
Phía sau tảng đá đó là mặt đất cằn cỗi, không thấy có cái gì, nhưng Lý Hỏa Vượng muốn như thế.
Lý Hỏa Vượng đối diện với tảng đá, ngồi xếp bằng, biểu cảm mang một chút do dự, nhưng vẫn rút kiếm ra, vẽ tranh hình người lên tường.
"Mẹ, trong khoảng thời gian này mẹ vất vả.” Lý Hỏa Vượng dịu dàng nói với hình người kia.
“Mẹ, con tỉnh táo rồi, có thể lấy điện thoại di động cho con được không? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, con muốn gọi điện thoại.”
“Đừng cởi trói cho con, mẹ bấm số giùm, vị trí thứ hai trong danh bạ là số điện thoại của cô ấy.”
Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái xẻng nhỏ sắc bén nhẹ nhàng đi nét trên hình người kia, không lâu sau một khuôn mặt đơn sơ nhưng mang mấy phần quen thuộc hiện ra trước mắt cậu.
Lý Hỏa Vượng không biết vẽ, nét vẽ rất xấu, nhưng bức tranh ở trong mắt cậu đẹp hơn bất cứ cái gì:
"Sinh nhật vui vẻ, Na Na.”
“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng sinh nhật vui vẻ!”
Lý Hỏa Vượng một mình cười với bức tranh mình tự vẽ, dịu dàng hát.
Âm thanh này không truyền ra bao xa đã bị gió mạnh vô tình trong sa mạc xé nát.
“Xin lỗi Na Na, sinh nhật năm nay ta không thể ở bên cạnh, đành dùng hình thức này chúc mừng, đợi khi khác sẽ tặng quà bù lại.” Lý Hỏa Vượng mỉm cười vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt trong tranh.
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đến gần hôn lên bức tranh, tay chống mặt đất đứng lên.
Nào ngờ vừa xoay người lại thì Lý Hỏa Vượng chạm mặt với một người trùm khăn đỏ, là Nhị Thần của Bạch Linh Miểu, nàng thấy hết cảnh tượng ấm áp mà kỳ dị lúc nãy.
"Ngậm miệng." Lý Hỏa Vượng bỏ xuống hai chữ này với Nhị Thần rồi đi hướng xe ngựa ở phương xa.
Khi Lý Hỏa Vượng trở về thì người khác đều ăn no, đang tán dóc.
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy tô mì mà Bạch Linh Miểu ôm trong ngực, đặt tô dưới đất, một tay cầm đũa húp sì sụp.
Lý Hỏa Vượng nhai nuốt ngồm ngoàm hơn một nửa, có tiếng kim loại trong trẻo va chạm khiến thân thể cậu bản năng căng cứng, cậu đã nghe âm thanh này ở đâu đó rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn hướng phát ra âm thanh, phát hiện là bên Cẩu Oa, cậu ấy ngồi dưới đất, giơ dao dường như đang đào cái gì dưới đất.
Lý Hỏa Vượng đứng lên đi tới sau lưng Cẩu Oa:
"Ngươi đang làm gì?"
Giọng của Lý Hỏa Vượng làm Cẩu Oa hoảng sợ run bắn người, nhìn Lý Hỏa Vượng, cười ngại ngùng cầm vật dưới đất lên:
“Không có gì, tại vì chúng ta tiêu quá nhiều tiền nên muốn lấy chút ít cho mọi người.”
Đó là từng chuỗi đồng tiền đen cũ kỹ, thoạt nhìn mới bị đốt cháy. Lý Hỏa Vượng biết thứ này, nó là mặt nạ đồng đeo trên mặt người lùn diễn Kịch Đèn Chiếu lúc trước.
Lý Hỏa Vượng nhớ Nhị Bính từng lấy đi và đội trên mặt.
Trên mặt nạ đồng tiền bị đốt đen có nhiều vết trầy, rõ ràng Cẩu Oa muốn khựi đồng tiền ra để sử dụng.
“Ta thấy ném nó vào tro cốt quá lãng phí, dù sao có trên trăm đồng tiền, tiếc của nên ta nhặt lại.”
“Ta không tính giếm luôn, định sau khi khựi ra sẽ giao cho Bạch sư muội bảo quản. Nhưng không ngờ dây thừng cột đồng tiền quá cứng, khựi mãi không ra.”
Lý Hỏa Vượng cầm lấy thứ này, tay vuốt qua đồng tiền, dễ dàng lau đi bụi đen trên đó.
Ngọn lửa lớn kia không tổn thương đến thứ này một ly, sợi chỉ mảnh cũ kỹ xỏ qua những lỗ hổng giữa đồng tiền, nối liền thành mặt nạ đồng tiền kỳ lạ.
Đồng tiền này giống như đồng tiền bình thường, đều là ngoài tròn trong vuông, bên trong vòng quanh bốn chữ to Lý Hỏa Vượng không nhận ra.
"Đạo ... Đạo ... Đạo Quang ... Thông ... A thông ... A Thông Bảo!” Cao Trí Kiên phiên dịch giúp Lý Hỏa Vượng.
"Đạo Quang Thông Bảo?” Lý Hỏa Vượng không biết là tiền của nước nào, cũng không quan tâm, cậu chỉ bận tâm giá trị của nó.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy tư, gọi Màn Thầu qua, đội lên đầu nó để xem có tai họa ngầm gì không.
Ngay sau đó phát sinh cảnh tượng khiến Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên, tuy Màn Thầu dùng chân phủi đầu ở trước mặt cậu, nhưng cậu cảm giác trước mắt không có con chó.
Tối hôm đó người lùn đeo mặt nạ này, thần không biết quỷ không hay công kích cậu, nếu không nhờ Nhị Thần trước tiên nhắc nhở thì không chừng cậu gặp chuyện thật.
Sau đó Nhị Bính đội thứ này núp vào đám đông, lúc ấy Lý Hỏa Vượng không tìm ra ả ngay được.
Từ hai điểm này có thể nhìn ra, thứ này dường như là pháp khí có thể che lấp hơi thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận