Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1411: Dung hoà (2)

Nhưng ngay khi nó mò mẫm qua, xúc tu sắp chạm vào khung cửa, toàn bộ không gian thư phòng trong nháy mắt kéo dài ra rất nhiều, khung cửa chỉ cách trong gang tấc vừa rồi đã trở nên xa xăm phía chân trời.
Cùng lúc đó, sau lưng Lý Tuế đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, cơ thể Lý Tuế cứng đờ không thể khống chế, khi nó đưa tay sờ vào vùng ngực, phát hiện ở đó xuất hiện một cái lỗ thông từ sau ra trước.
"Ta không thể chết! Ta còn phải cứu cha ta!" Lý Tuế nghĩ đến đây, tất cả các xúc tu trên người ngay lập tức chui ra khỏi cơ thể tàn tạ kia.
Nhưng giây tiếp theo, Lý Tuế liền cảm nhận được các xúc tu khắp người mình đột nhiên bị kéo lại, kéo mạnh về mọi hướng.
Cùng với âm thanh máu thịt bị xé nát, máu thịt văng tung tóe, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Đối mặt với ba người sớm đã biết hết tất cả năng lực của Lý Tuế, bất kỳ phản ứng nào của Lý Tuế đều nằm trong dự liệu của bọn.
"Ca, thứ này chết rồi sao?" Trong bóng tối vang lên một giọng nữ.
Chiếc đèn lồng đã tắt dần dần được thắp sáng lại, người đại ca trong ba người cực kỳ bất mãn phàn nàn với tam đệ của mình: “Làm nát bét như vậy làm gì? Đệ có biết thứ này nếu đem đi bán có thể đáng giá bao nhiêu Dương Thọ Đan không?"
Người nữ tử ở một bên vội vàng khuyên giải huynh đệ của mình. "Ca, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi. Đừng ồn ào nữa. Đây là thư phòng của đại nhân."
“Hay là mời đại nhân qua xem một cái?"
"Không cần, Tư Thiên Giam đại nhân thiện tâm, không xem nổi cái này đâu." Cùng với việc đại ca lấy ra một cái túi vá, dùng sức vung mạnh, toàn bộ máu thịt trên mặt đất đều bị hút vào trong lập tức.
Ba người nhanh chóng bước ra ngoài, hành lễ kính cẩn về phía căn phòng của Tả Khâu Vịnh xong, vội vàng rời khỏi đó.
Đợi rời khỏi nơi ở của Tư Thiêm Giam đại nhân, ba người lập tức nhướng mày vui mừng, công việc lần này kiếm được nhiều rồi.
"Thứ này là do đại nhân thưởng cho chúng ta, đừng nói ra, ngộ nhỡ bị Trương Thổ Đức biết được, nói không chừng sẽ hỏng chuyện, hãy giải tán trước đi, từng người rời đi một, tập hợp ở địa điểm cũ ngoài thành."
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của tam đệ trở nên phẫn nộ bất bình, như thể có xích mích gì đó với người kia: "Ta không tin, ở trong tư hắn còn giám cướp ban ngày ban mặt hay sao? Nhìn bộ dạng kia của hắn, người không biết còn tưởng rằng Giam Thiêm Tư do hắn quản kìa."
"Không cần tức giận với loại người đó, chúng ta hiện tại là tâm phúc của đại nhân, không bao lâu nữa huynh muội chúng ta sẽ ở trong tư bắt hắn cụp đuôi xuống mà làm người! Giải tán!"
Sau khi nghe thấy lời của đại ca, hai người lập tức gật đầu và rời đi theo các lối ra khác nhau trong Giam Thiên Tư.
Đại ca vác theo đồ nên dễ gây chú ý nhất, hắn ta cũng cố gắng hết sức trốn đi một cách bí mật nhất có thể, mãi đến khi trời tối mới đến được địa điểm cũ kia.
Đây là một ngôi chùa đổ nát, nhưng điều mà chỉ có ba huynh muội biết là bên dưới ngôi chùa đổ nát này có một cái hang, bị một con chuột tinh quái đào ra một cái hố lớn.
Ngay khi hắn ta xuống cửa hang với chiếc bao tải trên lưng, hai huynh muội đã không thể chờ đợi được nữa, lập tức tiến lên đón.
"Ca, sao huynh chậm vậy? Nếu không phải là huynh đệ ruột, ta còn tưởng huynh vác đồ chạy mất rồi."
Ngay khi hai người tiếp xúc lại gần, đại ca há miệng ra, một số xúc tu màu đen dẹt lập tức chui ra từ trong đó, đâm vào thất khổng của muội muội mình.
"Tại sao các ngươi lại muốn giết ta!" Cùng với việc đại ca gầm lên một tiếng, bao tải sau lưng hắn ta nhanh chóng vặn vẹo, Lý Tuế vẫn chưa chết.
Nhân lúc không kịp phòng bị đánh úp một tên, còn lại tên cuối cùng muốn chạy nhưng cũng đã không kịp rồi, cuối cùng bị những xúc tu dẹt kia nuốt chửng.
Khi mọi việc đã ổn thỏa, đại ca đưa tay kéo chiếc bao tải trên lưng xuống, để lộ ra một cái lỗ máu thịt lớn giữa chiếc bao tải và lưng mình.
Bao tải không biết từ lúc nào đã bị khoét rách một lỗ, xúc tu của Lý Tuế không biết từ lúc nào đã xuyên qua lỗ này, chiếm lấy toàn bộ cơ thể của đại ca.
Nói chính xác thì hiện tại người này chính là Lý Tuế, vật chủ ký sinh của Hắc Thái Tuế.
Thân thể của người đại ca bị Lý Tuệ điều khiển loạng choạng ngã xuống đất, hắn ta nghẹn ngào cởi bao tải trên lưng mình ra, các bộ phận cơ thể bê bết máu từng mảnh từng mảnh rơi từ trong ra.
Cùng với việc cái bóng trên thi thể bị Lý Tuế hút đi, những xúc tu mỏng manh kia của nó lại đầy đặn trở lại.
Lý Tuế điều khiển cơ thể mới của mình, tìm thấy lớp da người khô cuộn lại kia từ trong các mảnh thi thể, đó là da của cha, cha tặng mình để bảo toàn mạng sống, cha nói ở thế giới này, ngoại trừ mẹ ra người cha không thể yên tâm nhất là mình...
Chính sự lo lắng lúc trước của cha đã cứu mình một mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận