Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 638: Gặp mặt (1)

"Tỷ đã quên lúc trước Lý Hỏa Vượng đã lừa tên Lại Tử Đầu kia thế nào sao? Ta không muốn lại đi vào vết xe đổ.”
“Vậy hay là mời mấy sư phụ dạy học?”
"Ừ, ý kiến này hay đấy, sau đó để cho những sư phụ dạy học kia biết rằng ta là tàn dư của Bạch Liên Giáo, sau đó lại đi báo cho Giam Thiên Tư.”
Xuân Tiểu Mãn khẽ cau mày, Miểu Miểu trong quá khứ chưa bao giờ biết nói móc mình như hiện tại.
Khi Nhị thần dùng đũa gắp hai miếng thịt bỏ vào trong bát Xuân Tiểu Mãn, sự bất mãn trong lòng cô ấy mới tiêu tán đi một chút.
“Vẫn là cô tốt.” Xuân Tiểu Mãn nhẹ nhàng tựa vào vai Nhị thần, tiếp tục ăn bánh hấp rau thịt của mình.
Sau khi ăn xong, hai người nằm xuống giường nghỉ ngơi, quay lưng lại với nhau.
"Bịch" một tiếng, tay Bạch Linh Miểu đặt lên vai Xuân Tiểu Mãn, điều này khiến sự bất mãn còn sót lại trong lòng cô ấy dần dần tiêu tán.
Cô quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương như trước kia và nhắm mắt lại, cho dù đối phương có biến thành như thế nào, Miểu Miểu vẫn là tỷ muội tốt an ủi cô ấy khi cô ấy yếu lòng nhất.
Lúc cô ấy vừa định nhắm mắt lại, một thân thể khác cũng dán vào lưng cô, đó chính là cơ thể của Nhị thần.
"Ài, các người...” Xuân Tiểu Mãn nằm ngửa ngủ, mỗi tay ôm một người.
Ngày hôm sau, khi Xuân Tiểu Mãn thức dậy, cô ấy phát hiện xe ngựa dưới người đã di chuyển rồi.
Cô ấy ngáp một cái, đi lên phía trước giành lấy dây cương trong tay Nhị thần nhưng đối phương lại không chịu đưa.
"Ta làm cho, sẽ không mệt đâu, đánh xe ngựa thôi mà, cũng không dùng chân chạy.”
Ngay khi hai người đang tranh giành nhau, một thị trấn nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, nhiều tá điền mang theo đủ các loại giỏ tre, lông thú, món ăn dân dã đi vào phía trong thị trấn.
"Đúng rồi, hôm nay là mười lăm, là thời điểm chợ phiên.”
Xe ngựa tiến vào thị trấn, xung quanh ồn ào náo nhiệt, hai bên đường tấp nập người bán kẻ mua.
Còn có không ít người ra ngoài chơi chứ không mua gì cả, điều này khiến đường phố vô cùng tắc nghẽn, xe ngựa di chuyển rất chậm.
"Sao ồn ào vậy?" Bạch Linh Miểu đầy vẻ không kiên nhẫn kéo rèm xe ra, ánh nắng chói chang suýt nữa làm chói mắt cô.
Khi cô đang định cầm lấy chiếc ruy băng mà Lý Hỏa Vượng buộc trên tay mình để quấn lên mắt thì vô tình phát hiện một người quen.
"Tiểu Mãn, tỷ xem người kia có phải là Lữ Tú Tài không?”
"Lúc trước, khi thần tiên pháp khí kia của ta vẫn còn, số tiền kia như tự mọc chân mà chạy vào túi tiền của ta, chỉ chút tiền đồng này ta không thèm ngó.” Lữ Tú Tài giả vờ không quan tâm mà nhìn tiểu nhị đang đuổi mình ra ngoài.
“Vị khách quan này, quả thực xin lỗi, cho dù ngài nói gì, dù sao bổn tiệm cũng không cho ăn nợ...” Tiểu nhị cúi mặt nói xong, vắt khăn lên vai và xoay người vào trong đại sảnh.
“Này!” Lữ Tú Tài vừa muốn nói gì đó liền bị một người phụ nữ bên cạnh ngăn lại, người đó chính là Đào Nhi, người vợ mà hắn ta dùng tiền mua về.
Nàng ta cởi gói đồ trên lưng xuống, lấy từ trong ra hai miếng bánh rau và đưa qua.
"Ta không cần! Bảo nàng ăn thì nàng cứ ăn đi. Lữ Tú Tài ta đường đường là một nam nhân, còn ăn đồ thừa của nữ nhân sao?” Lữ Tú Tài đẩy chiếc bánh trở lại.
Hắn ta tạm thời muốn quay lại Ngưu Tâm Sơn tìm Lý Hỏa Vượng, nhưng không có lộ phí, vốn dĩ đường cũng không xa nhưng tiền hắn ta kiếm được đều tiêu hết trong ngày, không giữ lại được đồng nào.
Vốn muốn đi tìm những huynh đệ lúc trước cùng nhau ăn thịt uống rượu kia để xin cứu tế một chút, kết quả không ngờ rằng những tên khốn kiếp này lại trở mặt giả bộ không quen.
"Có chí khí như vậy sao, nếu đã có chí khí như vậy, vậy Lữ Tú Tài ngươi sao lại đến nỗi cơm cũng không có mà ăn vậy?”
Nghe thấy giọng nói chế giễu sau người, sắc mặt Lữ Tú Tài lập tức trở nên tức giận, vừa xắn tay áo quay người lại liền nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn cùng Bạch Linh Miểu ở trên xe ngựa.
"Ôi! Gặp nhau nhiều không bằng gặp nhau đúng lúc. Là các cô sao. Các cô trở về Ngưu Tâm Thôn? Để ta lái xe.” Lữ Tú Tài vừa định lên xe ngựa, lại trực tiếp bị đá lộn nhào.
"Ta cho ngươi lên xe rồi sao?" Bạch Linh Miểu bên cửa sổ xe từ cao nhìn xuống Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Đào Nhi, nghi hoặc nhìn nữ nhân tóc trắng trước mặt.
Người nữ nhân này cho mình một cảm giác rất khác so với trước đây, nếu Bạch Linh Miểu trước đây dịu dàng và ít nói, thì Bạch Linh Miểu bây giờ đã trở nên ngang ngược ngông cuồng hơn rất nhiều.
“Bạch cô nương, cô ấy bị làm sao vậy?” Lữ Tú Tài hỏi Xuân Tiểu Mãn đang cầm dây cương.
Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài: "Còn có thể thế nào, giống như ngươi thôi.”
"Hả? Cô ấy cũng cầm thanh kiếm kia của sư phụ?” Lữ Tú Tài kinh ngạc mà mở to mắt ra.
"Tiểu Mãn, đừng tán gẫu nữa, chúng ta đi thôi." Bạch Linh Miểu không để ý tới Lữ Tú Tài, trực tiếp kéo rèm xe xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận