Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1214: Thay đổi (4)

"Không, không, không, như vậy đủ nhiều rồi. Ta không ăn nữa. Ta chỉ ăn một chút thôi. Nếu không bên đó... không có gì."
"Ngu ngốc! Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Tại sao anh trói Lý sư huynh lại!" Cẩu Oa tức giận chất vấn.
Cao Trí Kiên đầy vẻ uất ức, rõ ràng sợi xích đã được buộc rất chặt, nhưng Lý sư huynh lại đưa tay luồn xuyên qua sợi xích, hắn ta lắp bắp không biết phải giải thích thế nào.
Bạch Linh Miểu lúc này lo lắng đến sắp khóc, dù cô có làm thế nào cũng chỉ có thể lấy lại được một ít giấy đỏ vụn từ trong tay Lý Hỏa Vượng.
"Không... không sao đâu. Tiểu đạo gia không sợ thứ này! Hắn thần thông quảng đại lại sợ thứ này sao?" Lữ Trạng Nguyên giả vờ lộ ra vẻ kinh thường mà nói.
Bạch Linh Miểu cắn môi dưới, tháo xích sắt trên người Lý Hỏa Vượng rồi lại trói hắn lại: "Chúng ta đi, đến huyện thành xem có Phật Miếu hay Thành Hoàng Miếu nào không, bái lạy một chút.”
Đang nói, Bạch Linh Miểu đã đặt tay lên chiếc trống trên hông mình, nhất thời không dám dừng lại.
Tuy nhiên, không biết có phải là trời muốn chống lại cô hay không, rất nhanh trời bắt đầu mưa to, đường đất trở nên lầy lội, đi lại rất khó khăn, mãi đến khi trời tối mà vẫn chưa thấy được huyện thành như trong lời nói.
Mặc dù rất muốn đi hết chặng đường nhưng khi nhìn thấy một ngôi chùa đổ nát, đám người mệt mỏi cuối cùng cũng dừng xe lại nghỉ ngơi theo kiến nghị của Lữ Trạng Nguyên.
Dù sao, vào ngày mưa này, nếu tiếp tục đi trong bóng tối, thiếu mất ai cũng không biết.
Khi Cao Trí Kiên bất chấp cơn mưa lớn đi ra ngoài chặt một ít củi trong rừng, phủ lên bên trên đống củi khô mà họ cố tình giữ lại, lửa trại từ từ bốc lên, màu đỏ kia khiến mọi người có mặt đều cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, mí mắt bắt đầu đấu tranh.
"Miểu Miểu, ở bên đó không sao chứ? Huynh sẽ quay lại sớm." Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhẹ giọng nói, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Lý sư huynh, không sao, huynh đây là…”
Không đợi cho Bạch Linh Miểu nói xong, Lý Hỏa Vượng đã trực tiếp xen vào nói: "Suỵt suỵt, đừng nói nữa, có người tới."
Trong ngôi chùa đổ nát bỗng trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng mưa như trút nước bên ngoài và tiếng củi cháy kêu lách tách thì không còn âm thanh nào khác.
Mọi người vô thức nhớ tới chiếc phong bì màu đỏ mà Lý Hỏa Vượng nuốt vào trong bụng trước đó, nhìn màn mưa tối đen bên ngoài ngôi chùa, bên ngoài dường như thật sự lờ mờ có bóng người nào đó.
"Cái này... cái này..." Cẩu Oa cảm thấy lạnh toát sau lưng, xoa xoa da gà đang dựng hết lông măng của mình: "Những lời điên cuồng mà Lý sư huynh nói này sao lại đáng sợ như vậy chứ."
"Không sao, không sao đâu." Lữ Trạng Nguyên không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi người khác: "Phong bì màu đỏ là gì chứ, đợi tiểu đạo gia tỉnh lại, cho dù là thứ quỷ quái gì cũng trực tiếp xử lý bằng một kiếm."
"Nhưng... Cha... Lỡ như tiểu đạo gia này không bao giờ tỉnh lại thì sao?"
Lữ Trạng Nguyên tức giận quay lại dùng điếu thuốc đánh vào miệng Lữ Tú Tài: "Cái miệng thối này của ngươi, không nói thì chết sao? Có thể chết sao?"
"Lữ ban chủ." Lời nói của Bạch Linh Miểu ngăn Lữ Trạng Nguyên đang chuẩn bị giáo huấn con trai mình một trận lại.
"Đêm nay mọi người đừng ngủ nữa, đợi Lý sư huynh tỉnh lại xem thế nào? Có lẽ huynh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi."
"Được, chúng ta cứ làm như vậy đi." Lữ Trạng Nguyên cầm lấy khúc gỗ trong tay ném vào đống lửa trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều ngừng nói chuyện, giương mắt chờ đến lúc trời sáng.
Nhưng đúng lúc này, phía trên đầu truyền đến một tiếng ầm ầm, ngói rơi xuống, mái ngôi chùa tồi nàn này đột nhiên đổ sụp, gạch vụn đổ sụp cùng mưa lớn trong nháy mắt đã dập tắt đống lửa.
Trong bóng tối, tất cả mọi người luống ca luống cuống, nhao nhao thu dọn đồ đạc của mình, lui về nơi khô ráo.
Bạch Linh Miểu lập tức đi tới kéo sợi xích trên người Lý Hỏa Vượng, nhưng nó trống rỗng, cô lập tức hoảng sợ.
Đợi đến khi cô vội vàng lấy viên đá huỳnh quang trong ngực ra và chiếu sáng ngôi chùa đổ nát này, khi nhìn thấy cách hai thước ở phía đối diện, dưới ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá, Nhị thần đang giữ lấy dây xích trên người Lý Hoả Vượng, trong lòng cô chợt thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh đầu: "Mau lên! Mọi người ra ngoài đi, không thể ở lại ngôi chùa này! Nếu nó lại sập xuống sẽ đập trúng người."
Nghe thấy lời này của Bạch Linh Miểu, tất cả mọi người dắt xe ngựa rời khỏi ngôi chùa đổ nát.
"Muốn ra ngoài tắm nắng sao? Được thôi." Lý Hỏa Vượng bị Nhị thần kéo đi về phía khu rừng bên cạnh.
"Đang làm gì vậy! Quay lại nhanh lên!" Bạch Linh Miểu bất chấp cơn mưa hét lên với Nhị thần.
Nhưng khi có một Nhị thần khác đứng chặn ở trước mặt Nhị thần kia, Bạch Linh Miểu lập tức ngây người tại chỗ, chỉ thấy hai người phụ nữ đội khăn trùm đầu màu đỏ đứng cách xa cô: "Hai Nhị thần?"
Nói chính xác thì một người là Nhị thần, người còn lại là tân nương tử của âm hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận