Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1359: Thù lao (1)

Đối phương nói chuyện phi thường tự nhiên, nếu không phải chiếc cổ siêu dài kia thì không khác gì người thường.”
"Ngật Hùng Trại? Xem ra ta đi nhầm, xin hỏi đi hướng nào để đến huyện thành gần đây?”
“Ở bên trong, nhưng phải leo qua mấy ngọn núi, cần ít nhất hai ngày. Nếu ngươi đi bây giờ thì không chừng ngày mai tới nơi.”
Tiếng nói chuyện của hai người hấp dẫn người khác trong thôn, mọi người dần tụ tập lại chỗ Lý Hỏa Vượng, lao xao bàn tán.
Lúc bọn họ quan sát Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cũng đang quan sát bọn họ, người dân trong trại này đều đeo vòng bạc trên cổ, cổ rất dài.
Một điều đặc biệt nữa là trại thôn này chỉ có phụ nữ, hầu như không có đàn ông, chỉ có một số ít bé trai.
“Tỷ, ta là người bên ngoài, có thể hỏi chút chuyện không? Tại sao tỷ phải đeo thứ này trên cổ?”
“Vì đẹp.”
Nghe câu trả lời này, Lý Hỏa Vượng muốn nói lại thôi, lẽ nào đám phụ nữ này bị Tọa Vong Đạo lừa sao?
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang phân vân không biết có nên nói gì không, có một bà lão cầm hai ống tre đưa cho hắn.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng hoang mang thì ống tre bị cạy mở một nửa, mùi thơm của tre và cơm ập vào mặt, thì ra đối phương muốn đãi hắn cơm ống tre.
"Đa tạ bà bà, đa tạ đa tạ, ta hôm nay vừa lúc một ngày không ăn cơm." Lý Hỏa Vượng lập tức vươn tay nhận lấy, cầm thẻ tre múc cơm nhai.
Lý Hỏa Vượng không sợ người khác đánh thuốc mê mình, hiện tại mấy trò vặt đó không làm gì được hắn.
Cơm và ống tre lẫn vào nhau, mùi tre ngấm vào cơm, khi ăn hương vị ngọt ngào, ăn xong trong miệng còn đọng mùi thơm.

Trong trại thôn bị bao quanh bởi rừng cây, Lý Hỏa Vượng ăn cơm trong ống tre dưới ánh nhìn chăm chú của đám phụ nữ.
Mảnh tre hình nửa vòng tròn giống như cái muỗng, hắn xúc cơm bỏ vào miệng nhai.
Lý Hỏa Vượng vừa ăn vừa nói chuyện với Lý Tuế:
“Tuế Tuế, ngươi thấy sao?"
"Không cảm thấy gì, bọn họ hình như là dân chúng bình thường của Thiên Trần Quốc, e rằng bọn họ không biết nhiều."
Sau khi nhanh chóng ăn cơm xong, Lý Hỏa Vượng lau miệng, trả ống tre cho người phụ nữ trước mặt:
“Cảm tạ tỷ đã chiêu đãi. Nếu tiện thì có phòng trống cho ta ở qua đêm không?”
"Đương nhiên, ta sẽ trả tiền nhà." Lý Hỏa Vượng thọc tay vào ống tay áo, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy miếng bạc vụn đen thui.
"Chỉ một đêm thôi, không cần trả tiền.” Thoạt trông người phụ nữ rất nhiệt tình, kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía trước.
"Có phải tất cả người dân của Thiên Trần Quốc đều tốt bụng như vậy không?" Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
Thật khó để tưởng tượng rằng những người này từng là tín đồ của Vô Sinh Lão Mẫu, cuối cùng phản bội và cướp đi Thiên Đạo của bà ta.
"Tỷ tỷ, nơi này hẻo lánh nhỉ.” Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua những căn nhà thấp lè tè, phát hiện nhà ở đây đều là nhà gỗ, hoặc bện bằng tre.
“Đúng rồi, hẻo lánh càng tốt, trồng lương thực đều là của chúng ta, không ai cướp.”
"Đều là của mình? Triều đình không cần nộp thuế sao?" Lý Hỏa Vượng bắt đầu lái cuộc trò chuyện sang tin tức mình muốn.
"Triều đình? Triều đình là gì?"
Lý Hỏa Vượng nghe xong lời này mới ý thức được, không ngờ Thiên Trần Quốc này không có triều đình, nếu như nói không có triều đình tức là không có hoàng đế, vậy tính khả thi kim long là long mạch càng cao.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, Lý Hỏa Vượng vội vàng đổi lời: "Không có gì, chỉ là một thứ bình thường ở quê tiểu đệ.”
Nhìn chằm chằm bóng người dẫn đường, sau một lúc Lý Hỏa Vượng lại hỏi dò:
“Phải rồi, tỷ này, lúc ta đến có tình cờ thấy một số người mặc áo diễn kịch đi cà kheo lướt qua nóc nhà.”
Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp nói xong, đối phương lập tức quay người lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Ngươi nói ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lý Hỏa Vượng rất cẩn thận quan sát mười tình tám khổ trên người nàng, cũng xem kỹ biểu cảm trên mặt nàng, muốn tìm ra chút manh mối.
"Ngươi đang nói cái gì? Đừng gạt ta, làm gì có thứ đó.”
Nhưng điều khiến hắn rất thất vọng chính là đối phương thật sự không biết đại quân không thể nói.
Lý Hỏa Vượng sau đó hỏi một số câu hỏi đơn giản nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Thiên Trần Quốc sắp xảy ra chiến tranh, nhưng từ trong mắt nàng mọi thứ đều yên bình, không có gì thay đổi.
"Là bởi vì địa điểm quá xa sao? Những thôn dân này giống như ếch ngồi đáy giếng sao? Thôi vậy, chuyển sang hỏi một số thứ bọn họ biết.”
Sau đó, Lý Hỏa thông qua trò chuyện bình thường hỏi đại khái vị trí của Thiên Trần Quốc, có thể khẳng định là Thiên Trần Quốc rất lớn, cực kỳ rất lớn.
Dựa vào miêu tả của người phụ nữ, Lý Hỏa Vượng phán đoán nó phải lớn hơn Đại Lương, nhưng nàng không thể biết nó lớn hơn bao nhiêu.
Trong thế giới quan rất đơn giản của nàng, thôn này là nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn.
Toàn bộ Thiên Trần Quốc ở trong lòng nàng không phân chia đường lối, nửa bên trên Thiên Trần Quốc cơ bản là vùng đất bằng phẳng, có nhiều sông lớn, người đến từ nơi đó gọi chung là người phương Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận