Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1102: Cởi bỏ (2)

"Anh không ăn một chút sao?"
"Không cần, cảm ơn, nhìn cũng no rồi."
Sau ba đĩa liên tiếp, Lý Hỏa Vượng đã tận mắt chứng kiến chiếc bụng của hai người bọn họ căng phồng lên, hóa ra những bộ phim hoạt hình xem lúc nhỏ vậy mà lại có thật.
Ăn trưa xong, hai người nằm trên ghế đẩu xoa bụng, thở hổn hển một cách thỏa mãn.
Liếc nhìn phòng bếp một cái, Lý Hỏa Vượng cúi người, thấp giọng hỏi với vẻ kinh ngạc: "Các ngươi khoảng thời gian này không có cơm ăn sao? Sao lại đói đến mức như vậy?"
"Cơm ăn tối hôm qua cũng không thể chống đỡ được hôm nay, ngày nào mà không ăn chứ, con người cậu thật buồn cười." Vào lúc Tiền Phúc nói ra lời này, có người gõ cửa.
“Đến đây." Dương Na đi dép lê, loẹt quẹt đi tới. "Thanh Vượng Lai? Mời vào đi, ôi, hai người phía sau cậu là..."
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Thanh Vượng Lai trên trắng dưới xanh dẫn theo hai người bước vào.
Hai người đó cũng không nói chuyện với Lý Hỏa Vượng, trực tiếp bảo hắn giơ một chân lên, tháo đồ vật trên cổ chân của hắn xuống.
Sau khi bọn họ rời đi, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Thanh Vượng Lai: "Đây là....."
"Việc giám sát trên đường không còn nữa, có điều bọn họ sẽ tới thăm định kỳ, còn có, anh không thể rời khỏi tỉnh thành."
"Sau này anh có thể tự do đi lại, nhưng trên chân anh vẫn còn có một cái, những nơi đông người, có thể không đi thì tốt nhất là đừng đi, tránh kích thích thần kinh của bọn họ."
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ kinh ngạc, hắn vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bác gái Tề và mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình bên này một hồi rồi xoay người ra khỏi tiểu khu.
"Thật sự đi rồi? Cậu làm thế nào được vậy?" Lý Hỏa Vượng quay người lại, kinh ngạc nhìn Thanh Vượng Lai.
Người này mặc dù mới quen biết không lâu nhưng đáng tin hơn rất nhiều so với hai tên tâm thần lúc trước.
"Đơn giản, tôi đã giúp anh tìm luật sư và hỏi một chút, phát hiện kiểu giám sát và giam cầm này thực ra là đã xâm phạm quyền tự do cá nhân của anh."
"Nếu anh đã vượt qua cuộc kiểm tra của bác sĩ, theo các thủ tục thông thường, tháng trước anh đã lấy lại được sự tự do rồi, chỉ có điều anh hiểu mà, cấp trên nói một, để tránh gặp rắc rối và gánh trách nhiệm, cấp dưới phải làm mười, sau đó tôi lại chạy chút quan hệ."
"Thì ra là thế, ta hiểu rồi."
Thanh Vượng Lai cười lắc lắc đầu: "Ha ha, tôi thấy có lẽ anh còn chưa hiểu."
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày, người này sao lại nói kiểu kỳ quái như vậy.
"Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ, hiện tại ta đã lấy lại được tự do rồi, chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào nói chuyện đi." Lý Hỏa Vượng vội vàng đi về phía cửa.
"Đừng vội vàng như vậy, vừa được cởi bỏ hạn chế, anh đã chạy lung tung, như vậy sẽ gây ra sự nghi ngờ." Thanh Vượng Lai ngăn Lý Hỏa Vượng lại.
Thấy Tôn Hiểu Cầm đặt đĩa trái cây sau bữa tối lên bàn, Thanh Vượng Lai vỗ vỗ vai hắn: "Tối nay chín giờ, tôi đến đón anh, tôi tìm được một chỗ an toàn, thuận tiện cũng quen biết một số người bạn mới."
“Bạn mới?” Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên chút tò mò, chẳng lẽ ngoài bọn họ, mình bên này vẫn còn có đồng minh khác sao?
Nói xong những lời này, Thanh Vượng Lai không ở lại lâu, dẫn theo Tiền Phúc và Trần Hồng Du đang nhét trái cây vào trong ngực, rời khỏi nhà của Lý Hỏa Vượng.
"Con trai, con... con bây giờ thực sự không sao rồi? Bây giờ con có thể ra ngoài rồi?" Đối mặt với tin tức này, Tôn Hiểu Cầm có vẻ còn vui hơn Lý Hỏa Vượng nhiều.
“Ừ, đúng vậy.” Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, trong đầu đang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.
"Vậy con ở nhà nghỉ ngơi một chút, mẹ đi mua ít thức ăn, mẹ gọi điện bảo ba con hôm nay đừng làm ca đêm nữa, nhà chúng ta ăn mừng một chút!"
Tôn Hiểu Cầm rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người Dương Na và Lý Hỏa Vượng.
"Hoả Vượng, anh thật sự cảm thấy lời Thanh Vượng Lai nói là thật sao? Em vẫn có chút không tin nổi những lời anh ta nói."
"Anh cũng không tin được, nhưng nếu anh muốn thoát khỏi những người này, chỉ có thể dựa vào bọn họ, bọn họ hiện tại đang theo dõi càng ngày càng chặt chẽ." Lý Hỏa Vượng xoay người, nhìn về phía những kiến trúc bên ngoài.
“Bọn họ bây giờ đang ở đây?" Dương Na vội vàng đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài. "Ở đâu? Ở đâu?"
“Bọn họ không trong tiểu khu, bọn họ đang dùng ống nhòm quan sát anh từ xa!” Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào những tòa nhà cao tầng của những tiểu khu khác phía xa.
“Có sao?” Dương Na nhìn về phía xa một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Hỏa Vượng: "Anh thật sự có thể cảm nhận được sao?”
"Ừ, loại cảm giác đó vô cùng đặc biệt, anh đương nhiên có thể cảm nhận được! Địch ý trong ánh nhìn của bọn họ càng lúc càng mạnh."
"Anh đoán không lâu nữa bọn họ sẽ ra tay với anh, anh phải hành động trước mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận