Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 157: Hồi tưởng (2)

"Chúng ta đang ở đâu?”
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng giấu nghi hoặc vào tận đáy lòng.
“Ngô gia thôn.” Bạch Linh Miểu cẩn thận đặt canh gà xuống bàn, luồn tay vào chăn kiểm tra vết thương của Lý Hỏa Vượng.
“Vết thương sao lành được? Tại sao ta không chết?" Lý Hỏa Vượng trực tiếp mở miệng hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất với mình, hoài nghi vừa đè xuống lại mất kiểm soát rục rịch.
“Lý sư huynh nói bậy bạ cái gì vậy, sao sư huynh chết được. Lúc chúng ta tìm được sư huynh trong rừng trúc thì cho sư huynh ăn mấy viên đan dược mà sư huynh luyện chế, chắc đan dược đã chữa lành cho sư huynh.”
Bạch Linh Miểu gục mặt xuống gần như dán sát chăn, không dám đối diện với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng biết rõ đan dược mà mình luyện chế, chúng chỉ là đan dược bình thường, không phải linh dược tiên đan gì, sao có thể chữa khỏi ngoại thương nặng vậy được.
“Chẳng lẽ thế giới bên kia của cậu là rất hợp lý à?” Lời vừa rồi của Lý bác sĩ lại nổ vang trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Một ý nghĩ đáng sợ chiếm trọn óc Lý Hỏa Vượng:
"Chẳng lẽ bên này là giả?”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy cực độ khủng hoảng, tuy cậu không biết mình khủng hoảng cái gì.
Giây sau, hai tay Lý Hỏa Vượng bỗng nâng gò má của Bạch Linh Miểu kéo sát vào mặt mình, biểu cảm dần trở nên hoảng loạn:
“Chuyện này rốt cuộc là sao?! Nói đi! Rốt cuộc muội đang che giấu cái gì? Hay là muội cũng là giả?"
Hai dòng lệ trượt dài trên gò má Bạch Linh Miểu, cô ấy bị Lý Hỏa Vượng dữ tợn ở trước mặt dọa sợ.
Thiếu nữ rơi lệ không nói nên lời khiến tim Lý Hỏa Vượng đau nhói, giang hai tay ôm Bạch Linh Miểu vào ngực, kiềm nén thống khổ trong lòng, cậu thì thào:
“Miểu Miểu, muội đừng giấu ta được không? Những chuyện này thật sự rất quan trọng với ta, cầu xin muội hãy nói cho ta biết, vết thương của ta rốt cuộc làm sao lành lại?”
Trong căn phòng mờ tối, không khí yên lặng thật lâu, cuối cùng Bạch Linh Miểu sâu kín nói:
“Lý sư huynh, thật ra ta thành đệ tử Xuất Mã, ta mời Thái Nãi của Bạch gia chữa khỏi cho huynh, Dương Thọ Đan trong hồ lô của huynh bị bà ấy lấy chỉ còn một viên."
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng nháy mắt rút lại, các loại hình ảnh xuyên qua trong đầu cậu. Lúc trước Bạch Linh Miểu bệnh nặng mới khỏi, cô ấy cố ý lấy đi da trống, thật ra mọi thứ đã sớm có điềm báo trước, chẳng qua lúc trước cậu không nghĩ theo chiều hướng này.
Bạch Linh Miểu rời khỏi ngực Lý Hỏa Vượng, trong mắt mang theo rụt rè sợ hãi nhìn cậu:
“Lý sư huynh, ta thật sự không cố ý lừa huynh, huynh đừng trách ta được không?”
Lý Hỏa Vượng lúc này lại bỗng nhiên thở phào một hơi, vui vẻ cười lớn:
“Không sao, không sao, miễn là thật thì được rồi, là thật thì được rồi.”
“Thật cái gì?” Hiển nhiên Bạch Linh Miểu rất hoang mang.
“Không sao, muội bưng canh gà qua đây đi, ta hơi đói.”
Lý Hỏa Vượng mở miệng chuyển đề tài, giờ phút này tâm trạng của cậu thoải mái hơn nhiều, mặc kệ Lý bác sĩ nói thế nào thì tóm lại bên này mới là thật, bên kia nhất định là giả.
Sau khi Lý Hỏa Vượng ăn Hắc Thái Tuế thì mọi thứ bên kia đều đông lại, điều này chứng cứ mạnh mẽ nhất, chính mình đã rơi vào ảo giác, tuyệt đối không thể rơi vào lần thứ hai.
Lý Hỏa Vượng bưng canh gà tươi ngon lên uống một hớp lớn, dạ dày nói cho cậu biết thân thể bây giờ rất cần chất dinh dưỡng.
Một lúc sau đã uống hết bát canh gà, Lý Hỏa Vượng đưa trả bát cho Bạch Linh Miểu để cô ấy múc thêm một bát.
“À, mới rồi ta lên cơn, muội làm sao đút canh gà cho ta?”
Bạch Linh Miểu không trả lời câu hỏi này, đỏ mặt bưng bát chạy ra ngoài.
Tiểu Mãn đi vào trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng:
“Còn đút kiểu gì ngoài đút bằng miệng. Ta nói đành lấy muỗng cứng rắn đút, Bạch sư muội đau lòng huynh nên không chịu.”
Tiểu Mãn đi tới bên giường của Lý Hỏa Vượng, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn cậu:
“Lý sư huynh, Bạch sư muội thật sự trả giá tất cả vì huynh, nhớ đối xử tốt với sư muội.”
“Khụ khụ!” Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút lúng túng, không muốn thảo luận vấn đề này với đối phương: “Sau khi xảy ra chuyện, người của Ngô gia thôn còn cho chúng ta ở lại đây sao?”
Nghe lời này, trên mặt Tiểu Mãn lộ ra một chút ngượng nghịu, cuối cùng mở miệng nói: "Bọn họ đều đi."
"Đi? Đi đâu?" Lý Hỏa Vượng lộ vẻ mặt nghi hoặc. Nơi này chẳng phải là thôn của bọn họ sao?
"Ta cũng không biết, từ khi rừng cây xung quanh nở hoa rồi héo tàn thì người của Ngô gia thôn giống như thay đổi thành người khác, không ai nhận biết ai, sáu nhi tử của Ngô thôn trưởng cũng không nhận nhau. Giống như là bọn họ vốn không phải họ Ngô, không phải huynh đệ của nhau vậy.”
Sau khi nghe lời Tiểu Mãn nói, Lý Hỏa Vượng hừ lạnh một tiếng, đã hiểu rõ về Tịch Nguyệt Thập Bát nên cậu lập tức đoán ra chắc chắn những người này cũng giống như mình lúc trước, bị Tịch Nguyệt Thập Bát cướp đi thân phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận