Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 710: Thôn xóm (1)

“Được rồi, nếu ngươi không trở lại thì ta không hỏi nữa, về sau đây là nhà của ngươi, trừ ta cùng Miểu Miểu thì ngươi mạnh nhất, lúc ta đi vắng hãy bảo vệ gia đình này thay ta.”
Lý Hỏa Vượng dùng đao rạch bụng, lục lọi bên trong lấy một tấm da người dính máu ra.
"Cầm đi, thứ này có thể vào phút mấu chốt đổi một mạng cho ngươi.”
Dường như biết thứ này quý trọng, Cao Trí Kiên hút ngụm khí lạnh, rối rít xua tay chối từ.
“Kêu ngươi cầm thì cứ cầm đi!”
Lý Hỏa Vượng cứng rắn nhét vào tay Cao Trí Kiên, câu ‘da của ta sắp lành’ quanh quẩn bên đầu lưỡi lại bị hắn nuốt xuống.
Lý Hỏa Vượng vỗ vai Cao Trí Kiên:
“Đều là huynh đệ vượt qua một đường sống chết, ngươi khách khí là xa la.”
Cao Trí Kiên nhìn da người trong lòng bàn tay của mình, thận trọng cất vào.
Cao Trí Kiên thò tay vào bao dụng cụ tra tấn trong vạt áo của Lý Hỏa Vượng, lấy một con dao găm ra, rạch lòng bàn tay của mình, lại rạch lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng.
Cao Trí Kiên dán hai lòng bàn tay đổ máu vào nhau, siết chặt.
Lý Hỏa Vượng nhìn vết rách dần đông lại trên bàn tay của mình, cười khẽ:
“Đây lại là tập tục ở đâu?”
Sau khi Cao Trí Kiên đi, Lý Hỏa Vượng lấy một tờ giấy ra khỏi ngực, đó là thứ hắn viết lúc bị mù, trên này liệt kê phiền phức hiện tại của hắn.
"Phiền phức này không tồn tại!"
Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay run rẩy chậm rãi xẹt qua hàng thứ hai, chữ nhanh chóng biến mất.
Hai: Khác lạ của thiên tai, nếu kế hoạch của Giam Thiên Tư bị Tọa Vong Đạo phá hủy, không chừng về sau còn thiên tai giống như vậy, mình thì không sợ, nhưng nên làm thế nào khiến Ngưu Tâm Thôn tự bảo vệ mình, sinh tồn được trong hoàn cảnh xao động này?
“Kẽo kẹt kẽo kẹt.” Bánh xe trên mặt đất tạo ra hai đường dấu xe nhỏ hẹp.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên tấm ván phía ở trước xe, lấy roi quất nhẹ ngựa thúc ngựa đi, mà Lý Tuế mặc áo tơi ngồi ở bên cạnh hắn, xuyên qua tấm màn đen mới được treo dưới nón lá, tò mò nhìn những con chim sẽ trên nhánh cây.
Lý Hỏa Vượng đưa tay gõ lên xe ngựa: “Miểu Miểu, không cần mỗi ngày ở mãi bên trong, nhàm chán cỡ nào, bây giờ hoàng hôn rồi, muội có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Bạch Linh Miểu vén rèm xe lên, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng, lấy khăn che mắt ra, nhìn về bốn phía.
Nhìn góc nghiêng khuôn mặt tinh xảo kia, Lý Hỏa Vượng phát hiện, Bạch Linh Miểu dường như trở nên có chút khác lạ, nếu như nói trước đây đôi mắt của nàng trước đây là màu hồng, vậy thì hiện tại đôi mắt của nàng đã biến thành màu trắng hồng.
Điều này đại biểu điều gì, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Lý Hỏa Vượng đưa tay siết nhẹ lấy tay của nàng an ủi: “Không sao, sắp tới Thượng Kinh rồi, đến nơi nhất định sẽ tìm cách giải quyết đôi mắt của nàng.”
Trong bốn vấn đề, vấn đề tự bảo vệ của Ngưu Tâm Thôn đã tạm thời giải quyết, kế tiếp, chuyện khẩn cấp nhất chính là đôi mắt của Bạch Linh Miểu.
Chuyện này vô cùng cấp bách, nhưng may mắn thay, giải quyết vấn đề này không khó như tưởng tượng.
Từng chứng kiến đại chiến giữa Giám Thiên Tư và Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng vốn không cảm thấy ở cái thế giới hỗn loạn này, đổi một đôi mắt có gì khó khăn.
“Lý sư huynh, vì sao huynh để cho ta theo cùng?” Bạch Linh Miểu giọng nói yếu ớt hỏi.
“Muội đương nhiên phải đi cùng, đây là chữa mắt cho nàng, nàng không tới làm sao chữa?” Lý Hỏa Vượng trả lời rất hiển nhiên.
“Ồ.” Bạch Linh Miểu cúi đầu nhẹ nhàng đáp lời.
“Mệt hay chưa? Phía trước có một thôn xóm, đêm nay chúng ta có thể qua đêm ở đó không cần ngủ trên xe ngựa.”
“Đừng lo lắng, dựa theo tốc độ bây giờ, đêm mai chúng ta cơ hồ sẽ tới Thượng Kinh, đến lúc đó, chẳng những muội có thể nhìn rõ ràng vạn vật một lần nữa, hơn nữa muội về sau cũng có thể mở mắt giữa ban ngày.”
“Ừm, được, Lý sư huynh, muội nghe lời huynh.”
Lý Hỏa Vượng không phải là lần đầu tiên đi Thượng Kinh, đã rất quen đường, khi hoàng hôn trên bầu trời sắp biến mất, hợp thành mảnh thôn xóm liền xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Nhưng càng tới gần, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một tia lo lắng: “Lý sư huynh, ở đây cũng giống vậy…”
Nhìn gần thì không sao, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, một số ngôi nhà bằng gạch nung xiêu vẹo, nhìn lung lay sắp đổ, cỏ dại và mạng nhện lộn xộn, chằng chịt chứng tỏ những ngôi nhà này đã lâu không có người ở.
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng sắc mặt ngưng trọng, , nhưng cũng không có kinh ngạc, bởi vì đây không phải hắn lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
Mặc dù trận thiên tai kia kéo dài trong một thời gian rất ngắn, nhưng thôn xóm vận may không tốt lắm thôn, trên cơ bản đều tiễn đưa một số người.
Dù cho có một vài thôn có vận may tốt, không xảy ra chuyện gì, đó cũng chỉ là ngoại lệ.
Đây không phải là chuyện của một hai thôn, đây chính là chuyện của toàn thiên hạ, có trời mới biết có bao nhiêu người đã chết trong quá trình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận