Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 552: Xong rồi (2)

"Có người!"
Nơi đồng không mông quạnh này, lại là lúc ban đêm, bỗng nhiên bắn ra một tầm mắt thì rõ ràng là kỳ lạ.
Lý Hỏa Vượng lấy hai tờ giấy vàng ra, dùng máu của mình nhanh chóng vẽ ra phù triện dán lên đầu gối, thân thể mang theo tàn ảnh lao qua bên kia.
Ký Tướng ở yên tại chỗ, nét mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, vội chạy về đống lửa, chặt chẽ nhìn chằm chằm xác chết Tâm Trọc, để tránh đối phương dương đông kích tây.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xuyên qua khu rừng, càng lúc càng gần với người kia.
Mắt thấy người kia vẫn không ngừng lại, Lý Hỏa Vượng vung đao chém, chặt xuống một ngón tay của mình.
Ngón tay ở giữa không trung nhanh chóng mọc ra hai xương bắn về phía người ở xa, không chút bất ngờ đánh trúng người kia. Khi Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt kẻ đó thì thấy rõ bộ dạng của người này.
Nhìn thoáng qua, Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút. Thứ này thoạt nhìn giống người nhưng thân thể cực kỳ nhỏ gầy, lớp da mỏng trên người hoàn toàn là do khung xương chống đỡ.
Hai tròng mắt lồi ra ngoài như mắt cá kình, tùy thời rớt ra ngoài.
Miệng lõm vào, trong miệng chỉ còn vài chiếc răng, răng mọc lĩa chĩa.
Trong một chốc, Lý Hỏa Vượng không thể phân rõ thứ trước mắt mình là người hay là loại tai họa nào.
Đối diện vũ khí trong tay Lý Hỏa Vượng, trong mắt của thứ kia không có bất cứ hoảng sợ, chỉ biết cười sầu thảm.
“Không lẽ trúng kế điệu hổ ly sơn?” Lý Hỏa Vượng có chút kiêng dè, dứt khoát đánh gãy tứ chi của thứ này, xách nó trở về bên đống lửa.
Khi Lý Hỏa Vượng quay về chỗ đống lửa thì thấy mọi người còn ở đây, xác chết của Tâm Trọc cũng ở đó, thế này mới thở phào một hơi.
“Ký Tướng đại nhân, ngài biết thứ này không? Mới nãy là nó ở trong rừng nhìn chằm chằm chúng ta." Lý Hỏa Vượng dí thứ kia đến trước mặt Ký Tướng.
“Ồ?”
Trong lúc Ký Tướng nghi hoặc tiến lên quan sát thì sau lưng bỗng có tiếng hét cực kỳ kinh hoàng.
Lý Hỏa Vượng ngoái đầu nhìn thì thấy là Hồng Đại.
Hồng Đại nhìn thứ kia, trong mắt tràn ngập hoảng sợ:
“Đây ... đây là người bị Tâm Trọc giấu đi! Nếu không phải là Tâm Trọc thả bọn họ ra thì ...”
Giây sau, Hồng Đại giống như bị cái gì nhập xác, nằm sấp xuống đất cạp đất bùn, đáy mắt càng sợ hãi hơn:
“Không có vị, không có gì cả! Nuốt không trôi! Chúng ta sớm tiến vào! Không biết từ khi nào chúng ta đã bị Tâm Trọc giấu đi!”
Lời này khiến tất cả mọi người trong lòng lạnh lẽo, nhìn đất rừng đen như mực ở bốn phía.
Ký Tướng vọt tới quát mắng:
“Đừng nói nhảm! Con Tâm Trọc mà chúng ta muốn bắt đã chết! Tâm Trọc chết rồi không thể nào giấu chúng ta đi! Chẳng lẽ còn có một Tâm Trọc khác sao?”
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng run lên:
“Ký Tướng đại nhân, đúng là còn một Tâm Trọc không chết, là Tâm Trọc nữ lúc đầu.”
“Cái gì? Làm gì có Tâm Trọc nữ? Không phải chỉ có một Tâm Trọc sao?”
Mọi người cùng nhìn Lý Hỏa Vượng, khiến cậu đều hoài nghi chính mình đoán sai.
Nhưng khi nhìn vết sẹo trên cánh tay mình thì Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu, trí nhớ của mình không có vấn đề, là phần ký ức này của họ bị giấu đi.
"Không phải! Chúng ta lại đây bắt Tâm Trọc nữ chứ không phải gã này.”
“Vậy Tâm Trọc nữ đâu?” Giọng của Ký Tướng trở nên the thé, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy dọc xuống gò má.
Lý Hỏa Vượng chỉ hướng xác chết Tâm Trọc nam nằm dưới đất:
“Bị hắn giấu trong Nghiệp Chướng rồi.”
Lý Hỏa Vượng thốt ra câu này, sắc mặt của Ký Tướng không còn chút máu, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
“Chết ở bên trong, tiêu đời, tàn đời, chúng ta hoàn toàn xong rồi!"
Nhìn Ký Tướng xụi lơ dưới đất, Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem.
Lý Hỏa Vượng nhớ rằng Ký Tướng từng nói Tâm Trọc nam đã chết, Tâm Trọc nữ còn sống, khi hai Tâm Trọc này gom cùng một chỗ thì dù là Gia Cát Uyên cũng không thể giải quyết.
Lý Hỏa Vượng không biết Gia Cát Uyên mạnh cỡ nào, thứ duy nhất cậu biết là lần này mình gặp phiền phức rồi.
"Hỏa Vượng, thái giám này bị sao vậy?” Bạch Linh Miểu cảnh giác nhìn bốn phía, hiển nhiên không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhìn nửa bên mặt của đối phương, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đè chặt nỗi lòng bất an, sự sống chết của cậu không sao cả, nhưng tuyệt đối không cho phép Bạch Linh Miểu bị liên lụy!
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tiến lên, dìu Ký Tướng đứng dậy, âm thanh mang theo sốt ruột hỏi: "Ký Tướng đại nhân! Đừng nản lòng! Chuyện này còn chưa chắc đâu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, những người khác trong tư khi gặp tình huống như vậy thì làm sao thoát ra?”
Nghe lời này, Ký Tướng nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng nói: "Ngươi căn bản không hiểu gì cả, gặp phải loại sự tình này làm gì có ai sống nổi!”
Lý Hỏa Vượng cố gắng muốn nói điều gì đó, bốn phương tám hướng bắn tới ánh nhìn khiến cậu cảnh giác nắm chặt chuôi kiếm.
Trong rừng rậm chậm rãi đi ra một đám người, một đám người mặt mũi giống hệt với thứ đã bị Lý Hỏa Vượng bắt giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận