Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 995: Tinh (1)

Dù vậy, tượng đá cư nhiên vẫn còn có thể động, thoạt trông dường như không bị tổn thương quá lớn.
Thừa dịp bọn họ dây dưa, Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức tới gần thân thể của tượng đá.
Nhưng không biết là tượng đá có cảm ứng gì mà mỗi lần Lý Hỏa Vượng sắp đến gần thì nó sẽ nhích nhẹ một ít, khiến hắn mãi hụt một chút.
“Sắp rồi, gần thêm chút nữa!” Lý Hỏa Vượng nỗ lực nhón mũi chân, đầu ngón tay chạm quả cầu bay trên cây.
Khi cảm giác tay mình sắp chạm vào dây thừng thì Lý Hỏa Vượng nhún chân nhảy lên, giống như động tác úp rổ vậy, chụp bong bóng bảy màu xuống.
Lý Hỏa Vượng mới ôm bong bóng vào ngực thì bụp một tiếng nhỏ, bong bóng nổ.
Lý Hỏa Vượng gãi đầu, có chút lúng túng nhìn hai anh em gái mặc đồng phục trường học ở gần đó:
“Xin lỗi, dường như sức lực hơi lớn, bong bóng này bao nhiêu tiền, ta đền cho hai người.”
Hai người không nói một câu, vẻ mặt tội nghiệp rời đi, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cầm di động ngồi cạnh bồn hoa, định chơi game tiếp nhưng phát hiện trò chơi kết thúc.
Trong Thượng Kinh Thành, mọi người nhìn cái đầu tượng đá chia năm xẻ bảy, trong một chốc không biết nên nói cái gì.
Lý Hỏa Vượng nhìn thứ trước mắt, ngẫm nghĩ, dò hỏi:
“Quý Tai?”
“Đây.” Giọng nói quen thuộc vang bên tai Lý Hỏa Vượng.
Nghe đáp lại, ngọn lửa bùng cháy trong lòng Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi còn có mặt đi ra! Ta hỏi ngươi! Mới vừa rồi ngươi đi đâu!"
"Ta biến mất."
"Biến mất là có ý gì! Pháp Giáo vào kinh mà ngươi bảo là biến mất? Ngươi có biết bởi vì ngươi hại chết bao nhiêu người sao? Lữ Gia Ban cũng chết hết rồi!" Lý Hỏa Vượng lớn tiếng gầm lên.
"Không, ta không có hại bọn họ, nhân quả này đều nằm ở ngươi.”
“Vớ vẩn!”
“Ngươi hãy suy nghĩ lại đi, lúc trước ngươi đã nói gì với Tư Thiên Giam?”
“Ta nói với hắn ...”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên dừng lại, hắn hiểu nguyên nhân Quý Tai biến mất.
Còn có thiên tai mà Tư Thiên Giam vừa nói, nếu Lý Hỏa Vượng không đoán sai thì lúc trước thiên tai hẳn là bởi vì Mê Võng biến mất.
Hắn nói Quý Tai là hắn tự tưởng tượng ra, vì thế Quý Tai biến mất.
Trong Thượng Kinh Thành vừa trải qua một trận kiếp nạn, Lý Hỏa Vượng cúi đầu, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn cái bóng của mình.
Quý Tai hắn là chân thật tồn tại, nhưng sự tồn tại của hắn quyết định bởi chính mình.
Quý Tai là không ổn định, khi chính mình xác nhận đối phương là tưởng tượng ra thì Quý Tai biến mất.
Quý Tai điều khiển Mê Võng, hoặc nên nói bản thân hắn là Mê Võng, ở giữa tồn tại và không tồn tại, chỉ trong một ý niệm.
Thảo nào lúc trước Quý Tai luôn dặn mình cố giữ vững, Lý Hỏa Vượng không hiểu phải giữ vững cái gì, hiện tại rốt cuộc hiểu ra.
“Ta nghĩ đúng không?" Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng, nhỏ giọng hỏi cái bóng của mình.
Nhưng lần này Quý Tai không trả lời, cái bóng mâĩ chỉ là cái bóng.
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng tập trung suy nghĩ thì Quý Tai lại biến mất.
Lần này Lý Hỏa Vượng rốt cuộc hiểu ra cái gì, xoay người định rời đi, nhưng chợt thấy Thượng Quan Ngọc Đình chui ra từ vách tường bên cạnh.
Đây là một trong các ảo giác của Tư Thiên Giam, động tĩnh vừa rồi cũng hấp dẫn nàng tới.
Lý Hỏa Vượng nghiêm túc xem nàng một lúc sau, mở miệng nói: "Ta hiểu lời ngươi đã nói rốt cuộc là có ý gì, ngươi kỳ thực chỉ là giúp hắn ổn cố, thảo nào ngươi bảo là không thể nói về hắn.”
"Cái gì?" Thượng Quan Ngọc Đình nghe không hiểu lời của Lý Hỏa Vượng.
"Không có gì, ngươi nói đúng, thật sự không thể nói về hắn.”
Lý Hỏa Vượng nói xong những lời này thì mặc kệ Thượng Quan Ngọc Đình, xuyên qua con phố xác chết la liệt, đi tới cạnh một cái giếng lớn.
Bên cạnh hai cái xác trong giếng là ảnh ngược của Lý Hỏa Vượng, bên trên ảnh ngược là vầng trăng vừa lso đầu từ mây đen.
Lý Hỏa Vượng nhìn ảnh ngược của mình trong gương, hít sâu một hơi khép mắt lại, trong lòng mặc niệm cái gì.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng mặc niệm, mọi thứ xung quanh hơi vặn vẹo, cục đá biến nhuyễn, dây cương biến dầu, một gốc cỏ dại bên chân hắn giãy giụa vặn vẹo bò ra từ lòng đất, né sang bên phải.
Cỏ mới rời đi bên cạnh giếng không bao lâu, tùy theo Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, cỏ dại mọc trở lại trên một cục gạch.
“Là vì ngươi không ổn định, hay tất cả Tư Mệnh đều không ổn định?"
"Ta không biết, có lẽ đúng vậy, đôi khi ta nhớ một số chuyện, nhưng ta không thể nói cho ngươi."
“Hãy nhớ lời ta đã nói, ta là ngươi, ngươi là ta, không có ngươi thì không có ta, hiện tại nói cho ta, ta là ai?"
"Ngươi là Quý Tai.” Lý Hỏa Vượng hơi lạnh lùng trả lời.
"Ta đến như thế nào?”
"Ta không biết ngươi đến bằng cách nào, ta chỉ biết ngươi là phế vật, phút then chốt không chút đáng tin, dựa vào trời đất không bằng dựa vào chính mình, về sau ta sẽ không đi tìm ngươi, bất cứ chuyện gì ta đều sẽ chính mình nghĩ biện pháp!"
"Rất tốt, cứ giữ như vậy, chính ngươi sẽ bảo vệ chính mình, bản năng luôn giúp mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận