Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 841: Niên (2)

Có lẽ mượn dùng Thương Khương Đăng Giai của Ba Hủy có thể có tác dụng nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng tìm đâu ra sự đau khổ tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.
Đột nhiên, tiếng gào thét quen thuộc lại vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh cực lớn cuốn theo một trận cuồng phong, đánh về phía đầu của Lý Hỏa Vượng.
Lực đạo kia rất lớn, sợ rằng chịu một đòn này, xương đầu cũng sẽ vỡ nát thành mảnh vụn.
“Bịch!” Cơ thể to lớn của Bành Long Đằng lập tức xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, bắt chặt lấy tàn ảnh.
Tàn ảnh kia không phải thứ gì khác mà chính là long mạch do hoàng đế Đại Tề xếp chồng lên mà thành.
Rõ ràng, trông những hoàng đế già héo kia chỉ là dính lại với nhau, nhưng khi va chạm vào lại rắn chắc như sắt như đồng.
Từng móng vuốt rồng cắm vào ngực Bành Long Đằng, một chiêu này Bành Long Đằng không hề sợ hãi.
Nhưng ngay cả Bành Long Đằng vô cùng mạnh mẽ, đứng trước long mạch Đại Tề cũng không là gì, từng đốt cơ thể rung mạnh, Bành Long Đằng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
May mà nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng đã lùi lại mấy trượng, tránh xa phạm vi tấn công của long mạch.
Có vẻ như Lý Hỏa Vượng đang ở trong cục điện nguy hiểm đến tính mạng rồi, nhưng hắn không chút nản lòng bởi vì không chỉ có một mình hắn rơi vào hoàn cảnh này.
Một âm thanh như tiếng sư tử gầm vang lên phía bên kia long mạch, thay Lý Hỏa Vượng thu hút một phần sự chú ý.
Đó là Hư Niên đã động thủ với Lý Hỏa Vượng trước đó, kẻ địch trước đó hiện tại đã trở thành anh em cùng chung cảnh ngộ.
Chỉ thấy Hư Niên mặt người thân thú kia nhảy lên bằng tứ chi, nhảy lên thân long mạch, ba móng vuốt sắc nhọn vồ xuống, bốn cái đầu hoàng đế tóc hoa râm lập tức bay lên trời.
“Oa oa oa…!” Hoàng đế Đại Tề trên đỉnh long mạch mở cái miệng bị mất một chiếc răng cửa ra và bắt đầu gào khóc đau đớn.
Cùng với việc tua vàng trên đầu ông ta lắc lư, long mạch cũng nhanh chóng uốn éo theo, hơn nữa còn như con rắn dài quấn chặt lấy Hư Niên.
Hư Niên không ngừng tấn công những hoàng đế xếp chồng lên nhau kia, nhưng bọn họ đã già đến không thể già hơn được nữa, căn bản không tránh được bất cứ dương thọ nào.
Mắt thấy cơ thể của Hư Niên sắp bị long mạch nghiền nát hoàn toàn, Lý Hỏa Vượng cầm Tích Cốt Kiếm trong tay, được Bành Long ném về phía tiểu hoàng đế Đại Tề trên đỉnh long mạch.
Mặc dù Hư Niên vừa rồi còn muốn giết mình nhưng Lý Hỏa Vượng không thể không cứu, hắn hiểu rằng nếu Hư Niên chết thì người tiếp theo sẽ là mình.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt của tiểu hoàng đế kia, cùng với sự uốn éo của long mạch, từng chiếc đầu già nua đội vương miện che mất tầm nhìn của hắn.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng căng cứng, cơ thể của Bành Long Đằng nặng nề đánh vào long mạch, lao về phía tiểu hoàng đế phía sau.
Nhưng ngay sau đó, những cánh tay chi chít vươn ra, tóm lấy Bành Long Đằng đang không thể dùng sức trên không trung, trực tiếp ném ra ngoài.
Hơn nữa trong khi phòng thủ, bọn họ cũng không quên tiến công, một đường long mạch dài lại lần nữa mang theo tàn ảnh quét về phía Lý Hỏa Vượng.
Chân của Lý Hỏa Vượng bị thương, di chuyển không thuận tiện nhưng hắn vẫn có cách riêng của mình.
Tọa Vong Đạo đầy vẻ hoảng hốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, giúp hắn làm một miếng đệm thịt.
Lý Hỏa Vượng không hy vọng cuộc đánh lén lần này có thể thành công, có điều được hắn đánh chen ngang như vậy, Hư Niên đã thoát khỏi kết cục bị nghiền nát.
Khi Lý Hỏa Vượng thở không ra hơi đẩy Tọa Vong Đạo như bùn nhão ra, hắn bịt lấy vết thương trên người mình, lớn tiếng gào thét với Hư Niên ở phía xa: “Ngươi và ta có chiến đấu với nhau nữa cũng đều rơi vào kết cục một người phải chết. Không bằng ngươi và ta hợp tác với nhau trước thế nào? Thành thật mà nói, ngươi và ta căn bản không có đại thù gì nhiều.”
Hư Niên rũ bỏ lớp da người trên đầu, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng và khẽ gật đầu, sau đó lại lần nữa mở miệng: “Phải giết đứa nhỏ.”
Thấy long mạch đã hừng hực khí thế bổ nhào về phía mình, Lý Hỏa Vượng vừa vội vàng lùi về sau vừa nói: “Vậy được, ngươi giữ chân đám già phía dưới, ta đi giết đứa nhỏ phía trên.”
Sau khi Hư Niên lại khẽ gật gật đầu, nhìn long mạch đang truy đuổi Lý Hỏa Vượng, chân trước giơ cao, đạp mạnh xuống mặt đất.
Lông trên người nàng ta lập tức chuyển sang màu đỏ và mọc dài nhanh chóng, chẳng mấy chốc toàn thân nàng ta đã trở nên đầy lông như vũ sư.
Những sợi lông màu đỏ lan rộng về phía bóng tối xung quanh, như thể chúng đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa lấy nàng ta làm trung tâm, bóng tối xung quanh nhanh chóng rút đi.
Nàng ta đợi ở chỗ này nửa ngày trời, Lý Hỏa Vượng nguy khốn lớn tiếng mắng chửi: “Ngươi đang làm cái gì vậy, đừng ngây người nữa.”
Lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn hình dạng người nữa, nửa khuôn mặt đã biến mất thì không nói, một cánh tay cũng bị gãy rồi, nửa bên hông cũng mất một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận